“Thiếu gia đã đi ngủ, vừa rồi ta phái người gọi hắn, mời thổ ty uống một chén trà, chờ một lát!”
Mã Văn Húc rót một chén trà cho thổ ty, nhưng trong cốc không có nhiều lá trà như vậy.
Thổ ty cũng không vội vàng, hắn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nhấp ngụm trà.
Mới uống được vài ngụm thì Lạc Lan đã giả nam bước vào.
Nếu là quan viên Đại Khang, lúc này thấy thổ ty khả năng sẽ ra oai, bởi vì bên ta đánh thắng, có thể đè ép nhuệ khí của thổ ty.
Nhưng Lạc Lan không phải quan viên, mà là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài.
Sau khi vào cửa, cô ta chủ động chắp tay chào thổ ty: “Thổ ty đại nhân xin lỗi, đã để ngài đợi lâu như vậy!”
Thổ ty hài lòng với thái độ của Lạc Lan, đứng dậy chào lại: “Nào có, ta cũng vừa đến, còn chưa uống hết một chén trà!”
Lạc Lan ngồi xuống đối diện thổ ty: “Không biết thổ ty đại nhân đêm khuya tới chơi, là vì chuyện gì?”
“Nếu không có ngoài ý muốn, sáng mai hạt giống lúa và cây bông sẽ được chuyển đến, ta nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi chuẩn bị kỹ càng!” Thổ ty nói.
Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch, liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều biết, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần phải nửa đêm trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3452333/chuong-3895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.