“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Mã Văn Húc hỏi.
“Còn phải hỏi à, họ muốn tấn cống đấy!” Trịnh Trì Viễn đáp.
“Ta đã nói với Trần Chí Cường rằng muốn về xin chỉ thị của thiếu gia mà, sao mà họ lại tự nhiên tấn công chúng ta?”
“Nếu ngươi là thổ ty của nước K, ngươi có muốn nói chuyện với đám thương nhân đã giết cận vệ của mình không?” Trần Chí Cường hỏi.
“Ta…” Mã Văn Húc bị hỏi ngược lại.
Cũng đúng, nếu anh ta là thổ ty của nước K, chắc chắn không chuyện đàm phán với đám người đã giết cận vệ của mình.
Lạc Lan nhìn sang Trịnh Trì Viễn, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì chúng ta ra tay trước, giết hết cung thủ của bọn họ!”
Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, anh ta lập tức quay sang hô lên về phía con thuyền lầu đang bị nhắm tới: “Giết!”
Trên thuyền lầu, các cung thủ tốt nhất trong binh lính thủy quân cũng đã nhắm vào quân địch, nhận được lệnh của Trịnh Trì Viễn, lập tức thả tay ra, bắt đầu cuộc chiến!
Thủy quân của nước K thấy các binh lính thủy quân của Đông Hải đã chủ động tấn công, cũng không chờ lệnh nữa, buông dây cung ra!
Ngay sau đó, có mấy binh lính thủy quân của nước K bị trúng tên đã rơi xuống nước, còn những cung thủ tốt của thủy quân nước K bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447860/chuong-3857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.