Lúc trước, khi Mã Văn Húc tìm ông ta để uống rượu luôn tỏ ra dáng vẻ kính cần lễ phép, nhưng bây giờ lại dám gọi tên của ông ta, mắng ông ta ngay trước mặt.
Nhưng thổ ty ở phía sau quan sát, Lão Uông ở bên cạnh Mã Văn Húc vẫn còn dáng vẻ muốn giết người, người phụ trách bị mắng cũng không dám cãi lại.
Vừa rồi ở lầu hai, chính mắt ông ta đã chứng kiến trận chiến trên bến tàu.
Những người buôn bán của Đại Khang này rõ ràng là đã muốn liều mạng, ngay cả thủ lĩnh cận vệ ở bên cạnh thổ ty cũng dám giết, chứ đừng nói đến chuyện ông ta chỉ là một người phụ trách bến tàu.
Là một cựu binh, Mã Văn Húc cũng nhận ra tình hình trên mặt biển rất bất lợi cho bên mình, cho nên cũng không dám kích thích Trần Chí Cường quá mức, sau khi mắng xong thì lại hỏi: “Nói đi, tìm ta làm gì?"
"Ta không tìm ngươi, người mà ta đang tìm chính là thiếu gia của nhà ngươi!" Trần Chí Cường trả lời.
Mặc dù thời gian gần đây đều là Mã Văn Húc đi khắp nơi để mời khách ăn cơm, nhưng Trần Chí Cường biết rất rõ rằng đương gia thực sự trong đội buôn của Đại Khang không phải là Mã Văn Húc, mà là thiếu gia hiếm khi xuất hiện kia.
Người quản lý mà ông ta nói, cũng là chỉ Lạc Lan, Mã Văn Húc chẳng qua chỉ là một con rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447857/chuong-3854.html