Các thuyền lầu có kích thước lớn, sức tải nặng nhưng khả năng cơ động có phần kém. Do vậy, để bảo vệ các thuyền lầu, Kim Phi đã trang bị cho thuỷ quân Đông Hải nhiều ca nô.
Chỉ là ca nô không có sức tải nhiều nên lần này không tới.
Ca nô nhanh hơn và linh hoạt hơn thuyền của đối phương, được trang bị nỏ và máy bắn đá hạng nặng. Chỉ cần các ca nô đến, nguy cơ của thuỷ quân Đông Hải sẽ hoàn toàn được giải quyết.
“Ca nô của chúng ta phải mất bao lâu mới đến nơi?” Lạc Lan hỏi.
Trịnh Trì Viễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhanh nhất là một nén hương!"
“Hy vọng bọn họ tạm thời không ra tay!” Lạc Lan thầm cầu nguyện.
Nhưng ngay khi Lạc Lan vừa nghĩ vậy thì cô ấy chợt nghe thấy tiếng trống vang lên từ bờ biển.
Nhìn về hướng có tiếng trống, tình cờ nhìn thấy trên bờ có một đội thuỷ quân nước K đang vẫy cờ chỉ huy.
"Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?" Lạc Lan hỏi.
"Chắc là báo hiệu bằng kỳ ngữ", Trịnh Trì Viễn trả lời.
"Họ muốn nói gì?"
"Kỳ ngữ mà thuỷ quân nước K sử dụng khác với của Đại Khang, cho nên ta không biết họ nói gì!"
Trịnh Trì Viễn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ta không cảm thấy đó là chuyện tốt!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447856/chuong-3853.html