🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Phía Trịnh Trì Viễn bận rộn, phía Lạc Lan cũng không rảnh rỗi.



Sau khi tiễn Trịnh Trì Viễn đi, Lạc Lan đã bắt đầu hóa trang trước gương.



Sau khi trợ thủ nhìn thấy đã nhanh chóng đến giúp.



Hai người bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, trợ thủ giúp Lạc Lan cài cúc áo phía sau, sau đó lùi ra sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới.





Lạc Lan dang hai cánh tay ra hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”



“Không có vấn đề gì.” Trợ thủ giơ ngón tay cái lên khen: “Không giấu giếm gì, nếu chưởng quầy thật sự là con trai, chắc chắn ta sẽ bị cô mê hoặc!”







“Ngươi nói nhảm quá!”



Lạc Lan nhặt cái quạt trên bàn lên, gõ vào đầu trợ thủ, sau đó mở cửa ra, dẫn trợ thủ ra ngoài.



Hai người vừa ra khỏi cửa, vừa hay gặp nhân viên hộ tống đi tuần tra ngang qua.



“Lạc Lan cô nương, Vi Vi cô nương!”



Nhân viên hộ tống đi phía trước cười rồi chào hai người.



Người buôn bán chú trọng hòa nhã sinh tài lộc, Lạc Lan là người khiêm tốn, nếu thường ngày gặp nhân viên hộ tống, chỉ cần đối phương chào hỏi thì cô ấy cũng chào lại.



Nhưng hiện tại cô ấy lại không chào lại, mà lạnh lùng nói: “Ta nhắc lại lần cuối cùng, khi nhìn thấy ta hóa trang thì gọi ta là chưởng quầy, nếu lần sau còn gọi sai, đừng trách ta tìm Mã đại ca tố cáo!”



“Vâng.” Nhân viên hộ tống nhận ra Lạc Lan tức giận nên vội khom người nhận lỗi.



Trong thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ, không chỉ Đại Khang như vậy, mà khu vực nước K còn nghiêm trọng hơn, phụ nữ đi ra ngoài cần phải có đàn ông đi cùng nếu không thì không được tôn trọng.



Thật ra cho dù là ở Đại Khang thì có rất nhiều người chỉ trích các nữ chưởng quầy các nữ đồng nghiệp của thương hội Kim Xuyên, nói bọn họ cười với đàn ông chỉ để bán chút đồ, rất mất mặt như những người phụ nữ bán nụ cười trong thanh lâu.



Nhưng ở Đại Khang có Kim Phi làm chỗ dựa cho các cô ấy, những người đó chỉ dám nói xấu sau lưng mà thôi, không ai dám làm gì họ, nhưng nước K không phải là địa bàn của Kim Phi, nếu để các nhà buôn lương thực biết Lạc Lan là phụ nữ, họ sẽ không buôn bán với cô ấy nữa, thậm chí có thể cảm thấy Lạc Lan đang làm nhục họ, từ đó tấn công nhóm người Lạc Lan.



Để tránh những xung đột không cần thiết, sau khi đến nước K, Lạc Lan và trợ thủ vẫn luôn giả trang thành đàn ông, sau khi ra cửa, dù người địa phương nghe không hiểu tiếng của Đại Khang nhưng Lạc Lan vẫn yêu cầu nhân viên hộ tống và trợ thủ gọi cô ấy là chưởng quầy hoặc là thiếu gia.



Lão Uông và Mã Văn Húc đều dẫn đầu tuân thủ việc này, người nhân viên hộ tống đó cũng biết bản thân sai nên đã vội cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi thiếu gia, ta nhớ rồi!”



Lúc này Lạc Lan mới gật đầu, vừa định rời đi thì Mã Văn Húc đến.



Thân phận hiện tại của họ là đội buôn đến từ Đại Khang, Lạc Lan là chưởng quầy của đội buôn, cũng là thiếu gia của một gia tộc lớn, Lão Uông dẫn một số nhân viên hộ tống giải làm hộ vệ của cô ấy, Mã Văn Húc dẫn một số nhân viên hộ tống giả làm tùy tùng của anh ta, phụ trách liên lạc dẫn đường, phiên dịch và tạo mối quan hệ với quan viên, nhà buôn lương thực của địa phương.



Thấy trang phục của Lạc Lan, Mã Văn Húc lập tức nhập vai, không chào Lạc Lan như bình thường mà cúi người nói: “Thiếu gia, người phiên dịch đến rồi!”



Người nhân viên hộ tống vừa rồi vẫn chưa đi xa, đã chột dạ lén nhìn Lạc Lan, sợ cô ấy tố cáo với Mã Văn Húc.



Cũng may Lạc Lan không nhắc chuyện vừa rồi mà gật đầu, sau đó đè giọng hỏi: “Đã chuẩn bị địa điểm ăn cơm xong chưa?”



“Thưa thiếu gia, chuẩn bị xong rồi!” Mã Văn Húc trả lời: “Hà Văn Long đã đồng ý đến cuộc hẹn, ta đã bao tầng ba của Túy Phong Lâu, còn để người phiên dịch đến thanh lâu mời mấy cô nương nổi tiếng!”



Nước K từng là đất nước thuộc Đại Khang, trước khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Nguyên, chỉ có ngôn ngữ không có chữ viết, sau này một số người Trung Nguyên tránh chiến tranh nên đã chạy trốn đến nước K, đưa văn hóa Trung Nguyên đến đây, nước K mới có chữ viết.



Đến bây giờ, dù nước K không nói tiếng Đại Khang nhưng vẫn sử dụng chữ Hán, có bộ phận lớn họ cũng giống như họ của Trung Nguyên.


Một số là do phiên dịch, một số là con cháu của người Trung Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.