“Lão Mã sao lại nói lời nhụt chí thế?” Lão Uông nhíu mày nói.
“Tiên sinh đã từng nói qua, việc người làm thành bại ở trời, chúng ta phải có quyết tâm tất thắng, cũng phải chuẩn bị đối mặt với thất bại!”
Mã Văn Húc nói: “Đội trưởng, không phải ta nói lời nhụt chí, thui chột khí thế, mà là muốn bảo đảm hơn thôi.”
Nói rồi anh ta quay ra nhìn về phía Lạc Lan: “Lạc Lan cô nương, cô cảm thấy sao?”
“Ta nghĩ không sao đâu, nhưng hơi muộn rồi...” Lạc Lan cạn lời nhìn Mã Văn Húc: “Hiện tại Trịnh tướng quân đã đi xa, cũng không biết có thể nhìn đến khói báo động hay không!”
“Ta thấy ca nô thì mới nghĩ ra.” Mã Văn Húc ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
“Không sao, ta không trách Mã đại ca,” Lạc Lan xua tay: “Mã đại ca, ngươi mau đốt khói báo động đi, không thì Trịnh tướng quân sẽ không thấy được!”
“Được,” Mã Văn Húc đáp một tiếng rồi chạy đi.
Sau một lát, một cột khói đen xanh bay ra khỏi khu rừng cách đó vài trăm mét.
Ngôi nhà họ thuê ở nước K cách xa nguồn nước, không thể giấu ca nô, họ chỉ có thể liên lạc với Trịnh Trì Viễn bằng khói báo động.
Một số người dân nước K đi ngang qua gần đó nhìn thấy cột khói, bị thu hút và phát hiện ra một bụi cỏ đang bốc cháy.
Thời tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447072/chuong-3832.html