🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thiết Chùy giơ kính viễn vọng lên nhìn hồi lâu, nhíu mày nói: “Tiên sinh, hình như họ đều đến tay không”.





“Sao thế, ngươi còn định bảo họ đem quà cho người à?”, Kim Phi liếc Thiết Chùy.



“Ờm… ta mới không hiếm lạ gì quà của họ, nhưng họ đều là dân du mục, lẽ nào không nên đem theo gia súc đến sao?”, Thiết Chùy hỏi.



“Lần này họ đến thành Du Quan đều phải đi thuyền, không chở hết người, sao còn đem theo gia súc nữa chứ?”, Kim Phi nói.





“Cũng đúng”, Thiết Chùy gật đầu không hỏi nhiều, nhưng trong mắt Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.



Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, muốn xây dựng một nhà máy dệt len ở phía bắc thành Du Quan, như thế người của liên minh bộ lạc nhỏ đến có thể tự nuôi sống mình bằng công việc, thậm chí mang lại một số lợi ích cho Xuyên Thục.



Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, phía Bắc lạnh hơn y nghĩ khiến tốc độ xây dựng bị chậm lại rất nhiều.







Theo kế hoạch, nhà máy dệt và ký túc xá sẽ được xây dựng ở thành Du Quan trước khi người của liên minh bộ lạc nhỏ đến, nhưng hiện tại người của đối phương đã đến, xưởng và ký túc xá của nhà máy dệt chỉ mới hoàn thành một nửa.



Thấy thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ không lâu nữa sẽ có tuyết, mặt đất sẽ đóng băng, không chừng sẽ phải đình công.



Không chỉ bên Kim Phi có thay đổi, bên liên minh bộ lạc nhỏ cũng có vấn đề.



Khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ vẫn còn vài địa bàn và gia súc, nhưng sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh bộ lạc nhỏ liên tục bị người của Arei truy đuổi, họ mất rất nhiều lãnh thổ và gia súc vì phải trốn thoát.



Lần này đến thành Du Quan, phải đi qua một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, đều mang theo những đồ nhẹ nhàng, để lại gia súc cho những người dân du mục không muốn đến.



Cũng may công chúa Lộ Khiết và Đảng Hạng từng bồi thường cho rất nhiều gia súc, những con gia súc này không được vận chuyển về Xuyên Thục mà được Kim Phi sắp xếp đưa đến chăn thả ở vùng đất hoang phía nam thành Du Quan, bình thường cũng được yêu cầu công nhân cắt lông cừu rồi cất giữ, cùng đưa đến thành Du Quan, chất thành đống trong nhà kho dưới tường thành phía nam.



Lông cừu tích trữ được gần một năm hẳn là đủ cho xưởng dệt sử dụng một khoảng thời gian.



Nhưng sau khi dùng hết thì sao?



Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi là sẽ hợp tác với liên minh các bộ lạc nhỏ, để các liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu, nhưng bây giờ các liên minh bộ lạc nhỏ không có địa bàn, cũng không có gia súc, không thể cung cấp lông cừu cho các nhà máy dệt.



“Không được, không thể chỉ dựa vào xưởng dệt được, muốn tiểu liên minh bộ lạc có thể tự chủ thì phải nhanh chóng phát triển các ngành công nghiệp khác”.



Kim Phi thầm đưa ra quyết định.



Bên dưới tường thành, bài phát biểu của công chúa Lộ Khiết cũng kết thúc, cô ta triệu tập thủ lĩnh của các bộ lạc lại để mở một cuộc họp nhỏ, sau đó những người dân du mục sẽ được nhân viên hộ tống dẫn đến xưởng dệt đang xây dựng ở phía tây.



Mặc dù xưởng dệt chỉ mới xây dựng được một nửa số nhà máy và ký túc xá, nhưng cũng có một nửa liên minh bộ tộc nhỏ không chọn đi theo Sương Nhi, mà ở lại nơi ẩn náu trước đó, thế nên bây giờ ký túc xá và nhà máy đã được xây xong đều vừa đủ.



Xưởng dệt không xa bờ biển lắm, chẳng mấy chốc những người dân du mục đã đến nơi.



Mặc dù trên đường tới đây, Sương Nhi đã nói rất nhiều lần là bên thành Du Quan này đã có các ngôi nhà xây bằng gạch, nhưng rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ.



Mãi đến lúc này tận mắt nhìn thấy từng ngôi nhà bằng gạch, không ít người dân du mục bắt đầu tin tưởng.



Nhưng nhân viên hộ tống không chia phòng cho họ ngay, mà dẫn họ đến một xưởng trống trước.



Các nhân viên văn thư đã đợi ở đây từ trước, đăng ký thân phận, cấp thẻ thân phận và phân chỗ ở cho người dân du mục giống như đăng ký cho người tị nạn ở Đông Hải.



Sau khi đăng ký xong, nhân viên hộ tống dẫn người dân du mục đi làm quen với ký túc xá của mình.



Bận rộn mãi đến trời sắp tối, công việc đăng ký mới kết thúc bước đầu.



Lúc này tất cả người dân du mục đều đã được phân chỗ ở.



Mặc dù ký túc xá ở đây cũng không có giường như Đông Hải, nhưng với những người dân du mục đã quen cuộc sống lang thang trên thảo nguyên thì đã rất hài lòng vì nhà bằng gạch kín gió và không phải lo bị tuyết đè lên.



Huống gì trong mỗi căn như thế còn có lò lửa, cung cấp hơi ấm cho căn phòng, họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.