"Việc này nhất định sẽ xảy ra, nếu không công chúa điện hạ sẽ không để cho chúng ta đến! Người khác sẽ hại chúng ta, nhưng công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không hại chúng ta!"
"Đúng vậy, nếu điện hạ muốn hại chúng ta, cũng sẽ không cho Sương Nhi cô nương đi tìm chúng ta!"
Dân du mục trò chuyện, không dám dừng chân, theo đường núi đi tới phương nam.
Chỉ có bản thân họ mới biết những gì bọn họ nói có thật lòng hay không.
Sau khi đi bộ trong gió lạnh thêm hai ngày nữa, bọn họ đã thuận lợi đến được gần sông Liêu.
Sương Nhi và Giang Văn Văn là người đầu tiên từ trong rừng đi ra, khi nhìn thấy vài chiếc thuyền lầu đậu trên sông, hai người không khỏi mỉm cười với nhau.
Ở phía sau hai người, dân du mục cũng lần lượt từ trong rừng đi ra.
Dân du mục sống bằng nghề chăn nuôi, chưa bao giờ nhìn thấy một con thuyền chứ đừng nói đến một chiếc thuyền lầu, rối rít ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc, giống như lần đầu tiên được nhìn thấy phi thuyền.
Được Sương Nhi hướng dẫn, dân du mục xếp hàng lên tàu.
Đám trẻ du mục đều là lần đầu đi thuyền nên cũng không quan tâm đến cái giá rét, đều rướn người lên lan can tò mò nhìn xung quanh.
“Sương Nhi, cô không đến thành Du Quan với ta sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3446951/chuong-3818.html