🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đặc biệt là bàn làm việc lớn đến nỗi trông như một chiếc giường nhỏ, mặt bàn dày ba bốn tấc, chân bàn được làm phải to bằng cả thân cây gỗ, thoạt nhìn là biết do chính tay Lưu Thiết tự làm.





Đối với người miền núi, vẻ bề ngoài đẹp đẽ không quan trọng, tính ứng dụng mới là quan trọng nhất, nhiều gia đình còn sử dụng sắt dày cục mịch làm tủ trong nhà để dùng được qua nhiều đời.



Xét đến thân phận hiện tại của Kim Phi, thư phòng này quả thực là sơ sài. Nhưng cũng may là y cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn nên không để ý. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, y lại cảm thấy thư phòng này pha trộn giữa sự đơn giản và mộc mạc tạo nên một cảm giác thẩm mỹ rất riêng.



"Thiết Tử huynh, huynh bố trí rất tốt. Thư phòng cũng nên đơn giản một chút, nếu thật sự cần bổ sung cái gì, ta có thể tự mình bổ sung!"





Kim Phi ngồi bên cạnh bếp lò, ra hiệu cho Lưu Thiết cũng ngồi xuống.



Nhuận Nương từ bên ngoài bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một tách trà.



Dù sao đã lâu không gặp, thân phận hiện tại của Kim Phi cũng khác trước. Lúc mới gặp lại, Lưu Thiết vẫn có chút nghĩ không thông chuyện này, nhưng sau khi họ cùng nhau dùng bữa, Khoảng cách giữa họ nhanh chóng biến mất. Càng nói chuyện, Lưu Thiết càng vui vẻ hơn.







Kim Phi đi đường dài cả ngày và hầu như không dừng lại khi đến thành Du Quan, y thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Thiết trò chuyện vui vẻ như vậy y cũng không nỡ cắt ngang. Vì vậy Kim Phi tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiết cho đến nửa đêm, Lưu Thiết mới tạm biệt và rời đi.



Sau khi tiễn Lưu Thiết rời đi, Kim Phi duỗi người chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.



"Sao còn chưa ngủ?" Kim Phi hỏi.



“Không ngủ được”, công chúa Lộ Khiết cắn môi hỏi: “Tiên sinh, Lưu tướng quân đã nhận được tin nhắn của Sương Nhi chưa?”



Nơi mà liên minh các bộ lạc nhỏ đang ẩn náu cách thành Du Quan quá xa nên Sương Nhi chỉ có thể sử dụng phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn để gửi tin nhắn.



Khi mới đến thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết rất muốn hỏi Lưu Thiết xem anh ta có nhận được tin nhắn của Sương Nhi hay không, nhưng vì ngại ngùng nên không thể mở miệng hỏi.



Cô ta đã cố nhịn cho đến bây giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được.



"Vừa rồi ta đã hỏi Thiết Tử huynh, hôm qua có một chiếc phi thuyền từ phương Bắc trở về. Sương Nhi không gửi tin tức tới, nhưng bọn họ đã tới Hắc Hùng Lĩnh, cách sông Liêu không xa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là ba ngày có thể lên thuyền".



Kim Phi nói: “Ta còn tưởng rằng nàng đã đi ngủ, đang định sẽ nói với nàng vào ngày mai”.



“Nhiều nhất ba ngày nữa có thể lên tàu, vậy thì tốt quá rồi!”



Tảng đá đè nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Vừa định nói tiếp, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bám chặt vào tường mà nôn khan.

"Chuyện gì vậy?"



Kim Phi tiến lên hỏi.



"Không sao đâu, có lẽ là do cơn say sóng".



Công chúa Lộ Khiết cầm túi nước Băng Nhi đưa cho và súc miệng.



Băng Nhi tuy là thị nữ của công chúa Lục Khiết nhưng không có lý do gì để lúc nào cũng mang theo túi nước bên mình như vậy.



Nghĩ tới đây, Kim Phi nhìn Băng Nhi hỏi: "Cô ấy như vậy đã bao nhiêu ngày rồi?"



“Vừa lên thuyền đã bắt đầu như vậy rồi” Băng Nhi có chút oán trách nhìn Kim Phi.



Từ khi đến Đông Hải, Kim Phi lúc nào cũng bận rộn, nhiều khi mấy ngày không thấy tăm hơi đâu.



Vốn tưởng rằng đến thành Du Quan sẽ tốt hơn, nhưng sau khi lên tàu, Kim Phi cũng vẫn ở trong phòng làm việc, không thấy mặt.



Là thị nữ của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi đương nhiên cảm thấy bất bình cho công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ta cũng biết rằng Kim Phi rất bận rộn. Hơn nữa, công chúa Lộ Khiết hiện tại cũng sống một cách khiêm tốn đến mức gần như là khép mình lại. Như vậy thì thị nữ như cô ta có thể nói gì được?



“Từ khi lên thuyền đã như thế này à?” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lộ Khiết, lần cuối cùng nàng có nguyệt sự là khi nào?”



Đối với nhiều người không thường xuyên đi thuyền, say sóng là chuyện bình thường.



Nhưng đây không phải là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đi thuyền. Bất kể là lúc trước từ Đông Hải đi Kim Xuyên hay lần này từ Kim Xuyên đi Đông Hải, cô ta luôn đi cùng Kim Phi. Kim Phi chưa bao giờ thấy công chúa Lộ Khiết bị say sóng như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.