Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Kim Phi bỗng nhiên có chút lo lắng cho Thiết Ngưu ở thành Vị Châu.
Thiết Ngưu cũng giống như Lưu Thiết, đều theo y ra khỏi núi và chịu khổ thành quen.
Khi họ rời Kim Xuyên, Kim Phi không có nhiều công xưởng như hiện tại nên tình hình vẫn tương đối khó khăn.
Với tính cách của Thiết Ngưu, có lẽ cũng đang gồng mình chịu rét giống như Lưu Thiết.
Tần tảo và chịu khổ chịu khó là truyền thống tốt đẹp, nhưng không cần cực đoan như vậy. Thành Vị Châu cũng lạnh chẳng khác gì thành Du Quan, nếu Thiết Ngưu cũng làm như Lưu Thiết thì có lẽ sẽ có người chết cóng.
Tuy rằng Xuyên Thục giờ vẫn đang gặp khó khăn, nhưng Lưu Thiết và những người lính trấn thủ biên cương lại càng khó khănhơn. Lưu Thiết và những người lính này đều nghĩ cho Kim Phi, Kim Phi đương nhiên cũng phải nghĩ đến họ.
Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lưu Thiết, Kim Phi tiến lên đấm nhẹ một cái: "Sau này có gì thì phải nói với ta nhớ chưa!"
"Được", Lưu Thiết mỉm cười gật đầu.
Tả Phi Phi nhìn hai người trước mặt đang cười nói, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô ấy có thể nhìn thấy Kim Phi rất vui vẻ và thoải mái sau khi gặp lại Lưu Thiết.
Đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối mà y dành cho Lưu Thiết.
Xuyên Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3446946/chuong-3813.html