Kim Phi nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới đài: "Ông đây cảnh cáo các ngươi trước, nếu có người giở trờ bằng mặt không bằng lòng với Từ đại nhân thì ông đây sẽ trực tiếp đánh gãy chân của hắn và ném về làm ruộng!"
Từ Cương đoán được rằng Kim Phi sẽ giúp đỡ ông ta, nhưng không ngờ Kim Phi lại nói chuyện thẳng thắn như thế, thậm chí có hơi thô lỗ.
Nhưng vẻ mặt của các trưởng xưởng và những người phụ trách bên dưới đài đều bình tĩnh, rõ ràng đã quen với việc này rồi.
Sau đó, Kim Phi nhấn mạnh một số hạng mục công việc trọng điểm cần chú ý, và kết thúc cuộc họp vào lúc chập tối.
Buổi sáng hôm sau, Kim Phi dẫn đám người công chúa Lộ Khiết và Nhuận Nương ngồi thuyền lầu rời khỏi Đông Hải, lao đến thành Du Quan.
Càng đi về phía bắc thì thời tiết càng lạnh, ngay cả Bắc Thiên Tầm có thể chống chọi được với cái lạnh cũng không còn đi câu cá trên boong tàu nữa.
Lưu Thiết đã biết rằng Kim Phi sắp đến, đã đợi ở bến tàu từ lâu rồi, khi thuyền lầu của Kim Phi cập bến thì lông mày của Lưu Thiết đã phủ một lớp sương trắng.
Kim Phi còn chưa kịp xuống thuyền thì Lưu Thiết đã chạy đến trên thuyền trước, chạy đến đứng trước mặt Kim Phi, sau đó giơ tay chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Tiên sinh!"
"Thiết Tử ca!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3444543/chuong-3802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.