🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Tuy nhiên, nếu những người tị nạn sau khi đến Đông Hải vẫn gây rối, Kim Phi sẽ không bao giờ nhẹ tay với họ.



Bên cạnh trục đường chính phía Tây, Từ Cương đã cho người xếp một dãy bàn đợi sẵn ở ven đường.



Trên bàn có bút, giấy và phiếu đăng ký, bên dưới có vài chiếc giỏ tre, mỗi chiếc có một tấm biển sắt nhỏ khác nhau.



Đến buổi tối, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người từ phía Tây tới.





Bắc ống nhòm nhìn sang, người đi đầu mặc đồng phục của đội an ninh xưởng cá muối, trên tay cầm một lá cờ cỡ vừa có thêu biểu tượng của đội an ninh xưởng cá muối.



Phía sau đội an ninh có một nhóm người tị nạn ăn mặc rách rưới, bước đi khập khiễng, nhiều người phải chống nạng.



"Những người tị nạn được giải cứu từ trại Ngưu Gia đang đến, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!"







Nhân viên đăng ký phía sau quầy đứng thẳng người và kiểm tra bút, giấy, nghiên mực.



Trước mặt đội tị nạn, thành viên đội an ninh cầm cờ cũng nhìn thấy nhân viên đăng ký, lớn tiếng nhắc nhở: “Lát nữa sẽ có người đăng ký và cấp thẻ chứng minh thân phận cho mọi người… Thẻ chứng minh thân phận là thẻ ngà, là vật rất quan trọng. Mọi người có thể mang theo nó đến lều cháo để nhận cháo, đi xin việc, sắp xếp nơi ở đều cần dùng tới, mọi người không được làm mất!"



"Tuấn ca, họ thực sự sẽ sắp xếp chỗ ở cho bọn ta sao?" một người tị nạn đi theo phía sau hỏi.



Những người tị nạn khác cũng háo hức nhìn người của đội an ninh đang đi đầu.



Trong thời kỳ hỗn loạn, mạng sống của con người luôn bị đe dọa, nhiều người đã hoàn toàn đánh mất bản thân chỉ để tồn tại.



Mặc dù con người của thời đại này rất đơn giản, nhưng những người tị nạn đã chứng kiến ​​quá nhiều sự lừa dối và cướp bóc trên đường đi cũng như quá nhiều bi kịch của đồng loại, điều đó khiến họ không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa.



Ngay cả khi đối phương là người đã giải cứu họ khỏi bọn thổ phỉ.



Sở dĩ bọn họ đi theo đối phương là vì đội an ninh quá mạnh và đã áp đảo trong trận chiến với bọn thổ phỉ, điều đó khiến họ không dám chống cự. Mặt khác, họ không còn nơi nào khác để đi ngoài việc đi theo các thành viên đội an ninh.



Tuy nhiên, đại đa số người tị nạn vẫn hơi cảnh giác với các thành viên đội an ninh, sợ rằng họ sẽ bị bán đi.



"Đội an ninh xưởng cá muối của chúng tôi nói lời giữ lời. Đã hứa sẽ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho mọi người thì chắc chắn sẽ làm được!"



Thành viên đội an ninh đi đầu nói: “Không phải mọi người đều được phát cháo sau khi ra khỏi trại Ngưu Gia sao?”



Nghe những gì thành viên đội an ninh nói, nhiều người tị nạn vô thức liếm môi.



Sau khi ra khỏi trại Ngưu Gia, đội an ninh đã dẫn họ đến một lều cháo, tại đây mỗi người nhận được một bát cháo rong biển và cá muối.



Phần lớn bọn họ đều chạy trốn từ vùng Trung Nguyên, ở đó không có rong biển và cá muối.



Hầu hết mọi người thậm chí không cho muối khi nấu ăn, ngay cả khi ở nhà có khách, họ cũng chỉ thêm một nhúm nhỏ khi nấu.



Đối với người thiếu muối đã lâu, bỗng nhiên được uống một bát cháo cá muối sẽ thấy đây đúng là món ngon trên đời. Cũng không quá lời khi nói rằng hầu hết người tị nạn từ nhỏ đến giờ đều chưa từng được ăn món ngon như vậy.



"Tuấn ca, ý của anh là, về sau bọn ta ngày nào cũng sẽ được ăn món cháo cá thơm ngon này?" một người tị nạn thèm thuồng hỏi.



“Mọi người có thấy những lều cháo đó không? Sáng và chiều họ đều phát cháo”, thành viên đội an ninh nói: “Chỉ cần mọi người không gây rối và nghe theo sự quản lý của chúng tôi, đến giờ phát cháo là mọi người có thể mang thẻ ngà của mình đến nơi lĩnh cháo!"



“Thật sao?”, có người tị nạn vẫn không thể tin được.



Trên đường trốn chạy, thỉnh thoảng họ cũng gặp được một số địa chủ muốn cầu phúc hoặc tạo danh tiếng tốt nên phát cháo, nhưng cháo bọn họ phát hoàn toàn là cháo loãng, không thể so sánh được với cháo cá muối.



Hầu hết người tị nạn đều cảm thấy mình không xứng đáng được ăn món cháo cá muối thơm ngon như vậy.



Nhưng hiện tại người của đội an ninh nói sau này có thể mỗi ngày đều được ăn cháo cá muối, thậm chí một ngày có thể nhận hai lần...



Đây là điều mà những người tị nạn thậm chí không thể tưởng tượng được trước khi đến nơi.


"Sao tôi lại lừa mọi người cơ chứ?", người của đội an ninh bất đắc dĩ nói: "Cháo do lều cháo cung cấp chỉ là để tránh cho mọi người chết đói, muốn sống tốt thì vẫn phải vào công xưởng làm việc. Cháo cá muối trong xưởng đều miễn phí, bánh bao ăn bao nhiêu cũng được, mỗi ngày còn có một bữa có thịt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.