“Cái này được đấy,” Cửu công chúa nói: “Bây giờ nhà ta có ba đứa rồi, sau này đám Nhuận Nương Tiểu Bắc lại sinh, mỗi chúng ta sinh thêm hai đứa, cộng lên cũng khoảng mười đứa, có thể mở chuyên một trường tư dạy chúng nó rồi”!
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Kim Phi xua tay ngăn Cửu công chúa lại.
Thảo nào Lưu Bị đường đường là con cháu hoàng thất, lưu lạc tới nỗi bán giày rơm, sau này có tài nguyên, ra là sinh con nối dõi quá nhanh.
Thê tử của mình ít hơn hoàng đế trước kia nhiều lắm rồi nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã sinh được mười mấy đứa.
Mấy chục năm sau, ít nhất mỗi đứa con của mình lại có thêm một đám con nữa.
Không cần trăm năm, nhà họ Kim cũng sẽ trở thành một gia tộc lớn có thành viên hơn trăm người.
Hơn nữa cái này còn tăng ngày càng nhanh.
Quan Hạ Nhi mở nhà trẻ, không khoa trương tí nào.
Cửu công chúa lườm Kim Phi, thấy có lẽ Kim Phi thật sự không muốn nói tới đề tài này, nên bảo: “Đứng rồi, công chúa Lộ Khiết tỉnh rồi.”
“Tỉnh lúc nào?” Kim Phi ngơ ngác.
Gần đây bận mãi, thiếu chút nữa y đã quên ân nhân cứu mạng này.
“Ngày thứ hai sau khi chàng đi đập Đô Giang thì tỉnh, gần đây hồi phục không tệ, hôm qua ta đi xem thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413979/chuong-3489.html