Dân chúng bình thường căn bản không ai biết được tin này, cho dù có ngẫu nhiên biết được thì cũng chỉ vì dân chúng khai hoang, tình cờ đào được một con đập.
Sau khi tìm hiểu xong thông tin bồi thường, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Mọi người đã khai hoang những nơi này được mấy năm rồi?”
Dân chúng quay sang nhìn nhau, không hiểu vì sao Kim Phi lại hỏi vậy.
Cuối cùng, có một người đàn ông trung niên đáp lại: “Thưa tiên sinh, chúng ta đã làm ở đây được năm năm rồi…”
“Vậy thì tốt!” Kim Phi mỉm cười, nói: “Nếu ruộng đất bị ngập do chúng ta xây dựng công trình thủy lợi, mọi người có thể nộp đơn yêu cầu bồi thường!”
Nghe thấy Kim Phi nói, vẻ buồn bực trên mặt mọi người đều biến mất, đôi mắt họ sáng rực lên.
Bọn họ đi đào đập nước trong những ngày không làm ruộng, cũng từng nghe qua việc bồi thường.
Khi xây dựng đập nước, nếu như chiếm phải ruộng đất của ai, quan phủ sẽ cho chủ mảnh đất đó chọn một mảnh ruộng có diện tích bằng từng ấy trong số những mảnh ruộng của triều đình để bồi thường.
Ruộng của triều đình là ruộng rất phì nhiêu màu mỡ, cho nên có rất nhiều người mong mình bị chiếm đất.
“Thật vậy sao, thưa tiên sinh?”
“Đất khai hoang có được bồi thường không?”
Dân chúng tranh nhau hỏi.
“Về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413971/chuong-3481.html