Chương trước
Chương sau
Dù bây giờ đã tỉnh lại nhưng toàn thân đau nhức vô cùng, đặc biệt là vai và cánh tay trái, hoàn toàn không thể cử động được chút nào, xương hông bên trái cũng như bị dao, rìu chặt.

Dựa trên kinh nghiệm của một tử sĩ, hắn biết rằng cánh tay trái của mình đã bị gãy rồi, có lẽ xương hông trái cũng bị gấy luôn.

Lại thêm mũi tên cắm vào đùi nên gần như hắn không có cơ hội trốn thoát. “Không được, không bao giờ được bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng!"

Đội trưởng tử sĩ cắn chặt răng, động viên bản thân rồi từ từ giơ tay phải lên, cố gắng chạm vào cánh tay trái và xương hông trái để xác nhận vết thương.

Ai ngờ đâu hắn vừa mới nâng tay phải lên chưa được mười centimet thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo từ trên đầu.



Giây tiếp theo cánh tay phải vừa mới nâng lên của hắn đã bị bắn thủng.

Sau đó lại có thêm nhiều mũi tên lao tới, lần lượt đánh vào cánh tay và đùi của hắn.

Ngay cả phần đùi bị trúng tên cũng không bỏ qua. Giờ phút này tử sĩ mới thực sự tuyệt vọng.





Nơi này cách núi Thiết Quán và làng Tây Hà không xa, chắc chắn là vùng nội địa lãnh thổ của Kim Phi.

Cho dù hẳn đang ở thời kỳ đỉnh cao, một khi bị lộ cũng khó có thể trốn thoát chứ đừng nói đến hiện tại.

Hiện tại tứ chỉ của hẳn đều bị tên bắn trúng, xương hông bị gãy, rơi xuống chắc chắn bị nội thương, trên đầu có ít nhất mấy chục cái nỏ cầm tay chĩa vào hắn...

Dù tử sĩ có không cam lòng đến đâu thì giờ phút này hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào để trốn thoát.

Nhìn thấy các nữ công nhân đã buộc dây và đang trèo xuống dây, tử sĩ không khỏi thở dài: “Xem ra lần này thật sự gặp phải rắc rối rồi!”

Các nữ công nhân đi xuống rất nhanh, trượt theo sợi dây xuống đáy khe núi trong vài giây, sau đó cầm chắc nỏ cầm tay cẩn thận đi đến tiếp cận lão đại của tử sĩ.

Lão đại của tử sĩ dùng sức vặn cổ nhìn về phía Trung Nguyên rồi cười khổ, dùng hết sức lực nâng bàn tay phải vẫn còn chút cảm giác lên đặt lên thắt lưng.

Kéo một cái! Mặc dù giây tiếp theo một mũi tên khác được bắn vào tay phải của hắn nhưng vẫn có âm thanh “Xuy xuy xuy” phát ra từ thắt lưng của hắn và bốc ra một làn khói xanh.

Một nửa số nữ công nhân bước xuống lúc này là cựu chiến binh đã từng ra chiến trường, vừa nhìn thấy khói xanh thì sắc mặt cũng thay đổi.

“Ẩn nấp, hắn kéo lựu đạn!”

Một nữ công nhân hét lên nhắc nhở rồi xoay người bỏ chạy, núp sau một gốc cây lớn.

Các nữ công nhân khác cũng nhanh chóng phản ứng kịp rồi nhao nhao tìm chỗ ẩn nấp.

May mắn thay, lựu đạn phát nổ chậm vài giây, trong khe núi có nhiều cây cối, đá, các nữ công nhân phản ứng nhanh, tìm được nơi trú ẩn trước khi lựu đạn phát nổ.

"Miêu Nhi, cha có lỗi với con, cha đã hứa sẽ cùng con đi săn, nhưng chỉ sợ không làm được nữa rồi!"

Đội trưởng tử sĩ lẩm bẩm nhìn về phía Trung Nguyên, sau đó quả lựu đạn phát nổ.

Hắn không kéo lựu đạn để giết nữ công nhân bởi vì biết điều đó là không thể.

Đội trưởng tử sĩ chỉ muốn tự sát mà thôi.

Trước kia, trước khi tử sĩ hành động đều sẽ giấu một viên thuốc độc vào hàm răng, một khi nhiệm vụ thất bại và bị bắt thì tử sĩ sẽ cắn viên thuốc độc đó để tự sát.

Nhưng làm như thế có rất nhiều bất lợi.

Đầu tiên, giấu thuốc độc phía sau răng hàm thì khả năng rất cao sẽ bị rơi ra, đội trưởng đội tử sĩ cũng từng có một người đồng nghiệp chỉ vì viên thuốc độc đột nhiên rơi ra sau đó vô tình cắn trúng nên tử vong.

Loại chuyện như thế nghe có vẻ buồn cười nhưng nó đã xảy ra rất nhiều lần trong nhóm tử sĩ.

Bởi vì lớp vỏ của viên thuốc độc không được quá cứng, nếu không khi bị bắt, muốn tự sát mà không căn được ra thì sẽ rất khôi hài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.