Chương trước
Chương sau
“Sao cô ta lại biết Lý Địch?” Kim Phi hỏi.

Nơi mà Lý Địch tỏa sáng chính là chiến trường Hi Châu, ban đầu khi trấn thủ thành Du Quan, Lý Địch vẫn đang làm ký giả, từ trước đến nay công chúa Lộ Khiết chưa gặp Lý Địch lần nào nên cũng sẽ không giao tiếp với nhau, làm sao có thể quen biết Lý Địch?

“Khi còn ở Đông Hải điện hạ rất thích xem báo chí, hầu như lần nào đọc báo cô ta cũng nghe, sau khi đến làng còn đặc biệt ghé qua tòa soạn nhật báo rồi mượn rất nhiều tờ báo của ông Triệu để đọc lại.”

Giang Văn Văn trả lời: "Điện hạ nhìn thấy tin tức Lý Địch đến thăm Thổ Phiên ở trên báo nên đã từng hỏi ta một lần.”



“Thì ra là như vậy.” Kim Phi gật đầu.

Lý Địch xuất thân từ nô lệ nhưng lại trở thành người đầu tiên của Đại Khang có chứng nhận ký giả chính thức, còn từng một mình tiến vào doanh trại Đảng Hạng để đối đầu với Lý Lăng Duệ...

Với những việc đã trải qua cộng với việc giờ đây Lý Địch mới chỉ mười mấy tuổi cũng đủ để trở thành một huyền thoại và cũng là nguồn cảm hứng rất tích cực cho thanh thiếu niên nên nhật báo Kim Xuyên cũng đã nhiều lần đăng tin về cậu bé.





“Công chúa Lộ Khiết muốn mượn báo mà ông Triệu cũng cho cô ta mượn sao?” Kim Phi lại hỏi.

Nhật báo Kim Xuyên đã xuất bản được một thời gian và đã có người bắt đầu sưu tầm báo.

Nhưng bởi vì thời gian đầu nó không được phát hành ra bên ngoài, có tiền cũng không mua được, nên hầu hết các nhà sưu tập đều không thể sưu tầm toàn bộ mọi số phát hành.

Nhưng có một nơi đã sưu tầm mọi số báo từ số đầu tiên.

Đó chính là tòa soạn nhật báo Kim Xuyên.

Trần Văn Viễn đã đặc biệt cho người xây một phòng kho, mỗi số báo sau khi được xuất bản, anh ta sẽ chọn ra mười bản và cất giữ đàng hoàng làm kỷ niệm, cũng có thể coi như để lưu trữ.

Ngoài nhà kho này thì Triệu Nhạc cũng là người yêu thích sưu tâm báo.

Những nhà sưu tập khác rất khó lấy được những số báo trước khi cho báo chí phát ra ngoài, nhưng ông ta đang bảo vệ tòa soạn nhật báo Kim Xuyên nên cũng không khó để có được chúng.

Chẳng qua ông cụ coi bộ sưu tập này rất quan trọng và sẽ không cho ai mượn, Kim Phi không ngờ rằng ông ta sẽ sẵn sàng cho công chúa Lộ Khiết mượn.

“Ban đầu ông Triệu không chịu cho mượn, nhưng sau đó Trần công tử ghé qua, không biết anh ta đã nói gì mà ông Triệu lại cho mượn.” Giang Văn Văn trả lời.

Kim Phi không khỏi bật cười khi nghe điều này.

Chẳng trách Triệu Nhạc lại đồng ý cho mượn bảo bối của ông ta.

Hai ngày trước Kim Phi đã gặp Trần Văn Viễn ở ngự thư phòng và trò chuyện về một số chủ đề liên quan đến công việc hiện tại, có lẽ Trần Văn Viễn đã nói mới Triệu Nhạc về mục đích chuyến thăm lần này của công chúa Lộ Khiết.

Giành lại vùng đất đã mất ở phương Bắc luôn là tâm nguyện lớn nhất khi còn sống của Phạm tướng quân, Triệu Nhạc bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Phạm tướng quân nên luôn hy vọng rằng Đại Khang có thể lấy lại lãnh thổ đã mất, mở rộng lãnh thổ.

Hiện giờ công chúa Lộ Khiết có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Đông Man, thái độ của cô ta cũng sẽ quyết định rất nhiều đến tình hình ở phía Bắc.

Nếu có lợi cho Đại Khang, đừng nói chỉ là lấy ra những tờ báo mà ông ta đã sưu tầm được, cho dù để Triệu Nhạc ra tiền tuyến thì ông ta cũng sẽ làm.

Trên thực tế, trước đó ở Hi Châu đã xảy ra chiến tranh, Kim Phi đang ở thành Du Quan, không kịp về, Triệu Nhạc đã chủ động xin được theo quân ra chiến trường giết địch.

Lúc mới đến đó, số lượng quân Thục còn chưa bằng một phần hai mươi so với quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.

Nhưng Triệu Nhạc không hề chùn bước dù chỉ một lần.

Sau đó khi Kim Phi đang hỏi Giang Văn Văn về động tĩnh của công chúa Lộ Khiết, thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến - Cửu công chúa trở về ăn cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.