Chương trước
Chương sau
“Đây là do đương gia thiết kế” Quan Hạ Nhi lấy làm tự hào nói: “Muội không biết cái bếp lò trước đây của chúng ta đâu, khói bay ra dữ dội ấy chứ, làm xong

một bữa cơm còn có người ngạt chết!”

Nhiều bếp lò trước đây của Đại Khang không có ống khói, nên khi nhóm lửa nấu ăn khiến khói trong lò thoát ra ngoài.

Khi xây cái sân nhỏ này, Kim Phi đã thêm một ống dẫn khói để hút khói ra bên ngoài.

Dân du mục thường xuyên thay đổi nơi ở nên bếp lò của họ càng thô sơ hơn. Thông thường, chỉ cần xếp một vài tảng đá và treo một cái chậu lên trên.



Đây là lần đầu tiên Công chúa Lộ Khiết đến Đại Khang, cũng là lần đầu tiên bước vào nhà bếp của Đại Khang nên vô cùng hứng thú với cái bếp lò này.

Nghe Quan Hạ Nhi nói cái bếp lò này là do Kim Phi thiết kế lại càng hứng thú thêm.

Nhìn một hồi, cô ta giơ ngón tay khen ngợi:" Quốc sư đại nhân thật là tài giỏi, không chỉ biết chế tạo vũ khí mà còn thiết kế ra cái bếp lò tinh xảo như vậy!”





"Nếu cô không có gì để khen thì cũng đừng khen!"

Kim Phi im lặng đặt con dao phay xuống.

"Quốc sư đại nhân, ta cũng không có tâng bốc ngài chỉ là bộc lộ cảm xúc thật thôi!"

Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc trả lời. “Vậy ta coi như cô khen ta.”

Kim Phi nhún vai tiếp tục cầm con dao phay cắt rau, đồng thời lòng cũng thầm nghĩ.

Công chúa Lộ Khiết cố ý tới vào giờ ăn hiển nhiên là để ăn ké.

Không, hẳn là cô ta đang nhắm vào mình.

Mọi người đều biết, trước khi đàm phán ai mất bình tĩnh sẽ phải gánh chịu hậu quả nên trước đó hai bên đều cố tình giữ thái độ xa cách. Bây giờ Công chúa Lộ Khiết lại chủ động tiếp cận, Kim Phi không khỏi nghĩ xem cô ta còn mục đích nào hay không.

Nghĩ đến đây, Kim Phi chỉ vào giỏ rau bên cạnh: "Cô biết nhặt rau không?”

Công chúa Lộ Khiết đứng đó cảm thấy lúng túng, nghe vậy đã vội vàng gật đầu: "Biết chứ, ta đã học nấu ăn!"

“Đương gia, Lộ Khiết muội muội là khách sao có thể để khách nhặt rau được?"

Quan Hạ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi. "Không sao đâu tỷ tỷ, trên thảo nguyên muội cũng từng nấu cơm rồi."

Công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên không đợi Quan Hạ Nhi ngăn cản, đã cầm giỏ rau đi qua.

Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Kim Phi lại đưa dao phay tới: "Hạ Nhi, nàng tới cắt rau đi ta còn chút việc phải làm!"

Dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ đến đâu cũng nhìn ra Kim Phi muốn tránh Công chúa Lộ Khiết.

Tuy cô cảm thấy Kim Phi làm vậy không đúng lắm nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, ngoan ngoãn cầm lấy con dao phay.

Kim Phi rửa tay, nháy mắt ra hiệu với Giang Văn Văn rồi bước ra ngoài. Giang Văn Văn hiểu ý vội đi theo Kim Phi ra ngoài.

Thấy vậy, Công chúa Lộ Khiết chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu lặt rau giả vờ như không để ý.

Thực ra cô ta cũng không để ý lắm, bởi vì từ lâu cô ta đã biết Giang Văn Văn là do Kim Phi cử theo giám sát mình, nên dù cô ta có để ý hay không thì Giang Văn Văn cũng sẽ báo cáo hết tin tức của mình cho Kim Phi.

Kim Phi dẫn Giang Văn Văn đi vào sân, thấy đám người Thẩm Tú Tú đang tập bắn súng, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Công chúa Lộ Khiết ở đâu?”

"Thưa tiên sinh, Điện hạ đã đi rất nhiều nơi,' Giang Văn Văn đáp: "Ngoại trừ những nơi không được phép tới thì gần như đã đi hết làng."

“Vậy cô ta nói gì?" Kim Phi hỏi.

"Chuyện này..." Giang Văn Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Điện hạ cứ luôn khen làng và khen tiên sinh, ngoài ra cũng không nói gì đặc biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.