Phụ hoàng, người có biết bán con để có đủ cái ăn là thế nào không? Tức là người dân đói quá, nếu còn không có cái ăn thì sẽ chết đói, họ không nỡ ăn thịt con của mình nên chỉ có thể đổi con mình với người khác...”
“Vũ Dương, con đừng nói nữa”. Khánh phi quả thật không nghe tiếp được nữa.
“Mẫu phi cũng thấy rất thảm thương đúng không? Nhưng
con đã gặp quá nhiều cảnh khổ như thế đấy”.
Cửu công chúa lau nước mắt, nói tiếp: “Không nói đâu xa, chỉ trận rét đậm ở Thục Xuyên năm ngoái, nếu không nhờ tiên sinh tiêu hết của cải để cứu trợ, phụ hoàng và mẫu phi có biết Thục Xuyên sẽ có bao nhiêu người dân chết đói không?
Lế nào con không biết hậu quả của việc giết đám Từ mập. sao? Tại sao còn phải giết chúng? Không giết không được! Nếu không giết chúng, không để dân yên lòng thì người dân sẽ làm phản.
Phụ hoàng, nếu rảnh thì người ra ngoài xem đi. Đại Khang đã đến bờ vực sắp chết rồi, nếu còn không thay đổi thì Đại Khang sẽ bị diệt vong.
Một trăm năm sau, phụ hoàng còn mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng các thời trước? Sẽ để lại danh tiếng thế nào trong sử sách? Phụ hoàng đã từng nghĩ đến điều này chưa?”
Các quan văn võ có ai dám nói Đại Khang sắp diệt vong. trước mặt Hoàng đế không?
Cửu công chúa quả thật quá thất vọng với Trần Cát nên mới nói như thế.
Trước đây Trần Cát chưa từng nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411813/chuong-1323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.