Chỉ là Kim Phi không nói gì, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Cửu công chúa nhận ra vẻ mặt Kim Phi không vui, còn hơi giận dữ: “Phụ hoàng, nếu con và tiên sinh muốn làm hại người, bọn con sẽ không đến cứu giá đâu!”
“Trẫm biết, trấm không có ý này!” Trần Cát cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không được quang minh lỗi lạc, vội vàng bước đến ngai vàng: “Trẫm suy nghĩ ý chỉ ngay!”
Cửu công chúa sợ rằng Kim Phi nổi giận nên tranh thủ lúc Hoàng đế đang soạn chỉ dụ, đi đến bên cạnh Kim Phi nói nhỏ: “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng đã rất sợ hãi rồi, ngài đừng tức giận”
“Yên tâm, ta biết việc bệ hạ lo lắng là chuyện thường tình.” Kim Phi xua tay.
Thật ra, vừa rồi y đã nghĩ đến việc bắt Hoàng đế làm con tin, nhưng lại gạt đi ngay lập tức.
Bởi vì việc đó quá phiền phức, quá mệt mỏi, thà rằng trực tiếp tạo phản còn hơn.
Bình thường khi Trần Cát ban hành chiếu chỉ, đều là do ông ta đọc ra, sau đó viện Khu Mật sẽ ghi lại, sau đó sứ thần mới đi truyền chỉ.
Nhưng hiện tại viện Khu Mật vẫn đang nằm trong tay bọn người áo đen, Hoàng đế không còn cách nào ngoài việc để cho Đại Thái giám cầm bút, đợi đến khi ông ta viết xông, Hoàng đế tự tay đóng ngọc tỷ.
“Vũ Dương, thánh chỉ đã sẵn sàng rồi!”
Hoàng đế tự cầm theo hai thánh chỉ giao cho Cửu công chúa: “Nhưng sao con đưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411807/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.