Chương trước
Chương sau
Là con trai cả, Tần Trấn vẫn luôn là người xuất sắc nhất rong ba anh em nhà họ Tân.

Có lẽ là để mua chuộc, lôi kéo nhà họ Tân, nên khi sáu tuổi, Hoàng đế đã chỉ định cao thủ trong hoàng cung nhận Tân Trấn làm đồ đệ, đích thân dạy võ cho anh ta, còn cho phép anh ta ở trong cung học cùng với các hoàng tử, công chúa.

Trần Trấn cũng rất hăng hái, mười sáu tuối đã đứng đầu trong cuộc tỷ võ của Ngự Lâm Quân, được Hoàng đế bố nhiệm làm một trong những thị vệ thân tín của ông ta.

Nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần đề bạt, anh ta đã trở hành một trong những người được Hoàng đế tin tưởng nhất.

Cha của Tân Trấn là Tân Bành tuổi tác đã cao, tất cả mọi người trên triều đều có thể nhìn ra, Hoàng đế muốn bồi dưỡng Tân Trấn thành người kế tục của Tân Bành.

Vì vậy cho tới bây giờ, Tân Trấn vẫn luôn rất kiêu ngạo. Đáng tiếc, Kim Phi lại không thèm để ý đến anh ta.



Nhị ca của Tân Minh là Tần Chung. Mặc dù đãi ngộ không băng ca ca, nhưng cũng được Hoàng đế sắp xếp tới chỗ của Thái tử, thống lĩnh cả Đông Cung.

Sau này khi Thái tử kế vị, Tân Chung một bước lên trời, địa j tất nhiên không căn phải bàn cãi.

Cho nên trong ba huynh đệ, Tăn Minh chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu công chúa là ít có cảm giác tồn tại nhất, và cũng là người không có tiền đồ nhất.





Kim Phi cố ý nói nể mặt Tân Minh, mà bỏ qua cho Tân Trấn chính là muốn nói với Tân Trấn, bớt ra vẻ với ông đây dị, ông đây không nuốt nổi cái trò này.

Tân Trấn là một trong ba người đứng đầu của Cục tình báo, tất nhiên cũng sẽ không vì một câu nói của Kim Phi mà nổi giận.

Điều anh ta lo lắng chính là Kim Phi thực sự sẽ gây chuyện ở kinh thành.

Y chính là tên điên đã dám giết chết Tiết Hàn Lư, xúi giục Cửu công chúa giết nhiều quyền quý.

Người khác có lẽ không dám gây chuyện ở trong kinh thành, nhưng nói không chững Kim Phi sẽ thực sự dám.

Huống hồ y còn mang theo hơn hai nghìn nhân viên hộ tống.

Hiện tại, người Đông Man đã sắp dẫn binh tới thành, nếu bây giờ Kim Phi dẫn người đến gây chuyện ở kinh thành, vậy hậu quả sẽ không thế tưởng tượng được.

Hiếu được những điều này, tỉa hung ác trong mắt Tân Trấn lóe lên rồi lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh ta mỉm cười đáp:

“Bệ hạ lo lảng sau khi người Đông Man qua sông sẽ cướp. bóc ở xung quanh, vì sự an toàn của điện hạ, nên đã đón người Về kinh thành, sắp xếp cho người ở sân sau của cửa tiệm nhà

họ Lưu, đường Trung Long."

“Vậy sau khi ta vào kinh, có thể đi thăm Vũ Dương được. không?” Kim Phi lại hỏi.

“Ta sẽ thông báo lại cho điện hạ. Nếu điện hạ đồng ý thì tất nhiên là được”

Tần Trấn mỉm cười trả lời.

Anh ta đã quyết định, quay về sẽ tìm Hoàng đế tố cáo Kim Phi, để Hoàng đế thu hồi lại Ngư Long Phù của y.

Đến lúc đó Kim Phi có thể vào thành được hay không còn không chắc. Muốn gặp được công chúa, năm mơ đi.

“Đa tạ Tân đô thống." Kim Phi mỉm cười chấp tay.

“Tiên sinh khách khí rồi” Tân Trấn cũng chắp tay lại: “Nếu. tiên sinh không còn việc gì khác, vậy ta rời đi trước.”

“Tân đô thống cứ tự nhiên!”

“Cáo từ!"

Tân Trấn xoay người rời đi.

Ba người rời đi chưa được bao lâu, một nhóm nhân viên hộ tống cũng xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy đi

“Tiên sinh, tin tức đã được truyền ra ngoài rồi” Lạc Lan đi tới, nhỏ giọng nói.

“Được rồi” Kim Phi hỏi: “Đúng rồi Lạc Lan, cô có biết đường Trung Long không?"

Kim Phi chưa từng tới kinh thành, thực sự không biết đường Trung Long nãm ở đâu.

“Ta biết, cách cửa tiệm của thương hội chúng ta hai con đường” Lạc Lan hỏi: “Cửa tiệm của nhà họ Lưu là cửa tiệm son phấn, tiên sinh muốn làm son phấn sao?

Cô ấy biết Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đang nghiên cứu làm nước hoa, còn tưởng rằng Kim Phi đang để mắt tới cửa tiệm nhà họ Lưu, muốn kinh doanh son phấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.