Đầu tiên Kim Phi lấy ra một cuộn chỉ mỏng và một cái kim cong.
“Đây không phải kim khâu bình thường, không chỉ có thế khâu quần áo, còn có thế dùng đế khâu vết thương, nếu cần thì còn có thế dùng đế câu cá”
Kim Phi không có cách nào để giải thích cho các nhân viên hộ tống hiểu về việc phải khử khuẩn để tránh nhiễm trùng, chỉ có thể nhắc nhở: “Trước khi dùng nó để khâu vết thương thì phải hơ qua lửa nếu không sẽ dễ bị mưng mủ”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cầm lấy cuộn chỉ tò mò xem xet.
Nhưng các nhân viên hộ tống đã không còn lạ gì với kim khâu vết thương, chỉ nhìn một cái rồi đặt xuống.
Trước ánh mắt mong đợi của các nhân viên hộ tống, Kim Phi lấy ra một cái còi làm bắng ống trúc.
Để vào miệng thổi hai lần nó lập tức phát ra một tiếng huýt sáo chói tai
“Phía nam núi cao rừng rậm, nếu mọi người đi lạc, hoặc gặp nguy hiểm, có thể dùng cái còi này để cầu cứu, bình thường cũng có thể dùng nó để liên lạc”
“Ta còn tưởng có đồ gì thần kỳ, hóa ra chỉ là một cái còi”
Khánh Mộ Lam cầm cái còi lên nhìn, hơi thất vọng: “Thứ. này chẳng phải được tháo ra từ mũi tên lệnh sao?”
“Tiểu thư đừng coi thường cái còi này, lúc nguy cấp nó có. thể cứu mạng người đấy”
A Mai đứng cạnh Khánh Mộ Lam nói thầm.
“Một cái còi nhỏ sao có thể cứu mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411712/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.