“Vì sao?”
Cửu công chúa nhíu mày hỏi. “Điện hạ, muốn ươm giống phải cần thời gian!”
Kim Phi nói: “Với cả nước L cách Đại Khang quá xa, cho dù †a phái đi thành công kiếm được giống lúa nước L, nếu mỗi người kiếm được năm mươi cân giống lúa nước L trở về, ta phái đi 100 người cũng chỉ mang về được năm trăm cân mà thôi, dùng để làm giống đến năm sau cũng không đủ.”
“Đúng rồi, còn phải ươm giống nữa.”
Cửu công chúa dẫu sao cũng không phải là nông dân, vô tình quên mất chuyện này cũng bình thường.
“Tiên sinh, nước L ở chỗ này sao? Nhìn cũng không xa lắm:
Khánh Mộ Lam cúi đầu nhìn chăm chăm bản đồ nói.
“Bản đồ sao giống với thực tế được?” Kim Phi nói: “Tỷ lệ chênh lệch rất lớn, một địa phương bằng cái móng tay cái, chính là khoảng 100 dặm, cô dùng móng tay cái ước lượng xem nước L cách bao xa?”
“Một cái móng tay cái bằng một trăm dặm ư?” Khánh Mộ Lam thật sự dùng móng tay cái để đo.
“Không cần đo đâu, Đại Triệu và nước K đều là núi cao rừng rậm, có rất nhiều khu rừng sâu trong núi hằng năm không một bóng người, lớp lá rụng có thể cao đến thắt lưng, di chuyển ở nhưng nơi như vậy hết sức nguy hiểm, khoảng cách ước lượng theo đường thẳng này không có bất cứ giá trị tham khảo nào.”
Kim Phi hậm hực liếc Khánh Mộ Lam: “Ta chuẩn bị phái hai trung đội nhân viên hộ tống đến Đại Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411706/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.