Y chỉ định đến xem nơi này có chuyện gì, cũng không định nhúng tay vào giải quyết.
Nhưng giọng điệu của gã này lại khiến y rất khó chịu.
Đáng tiếc là gã này vẫn chưa nhận thức được điều gì, vẫn giả vờ cười nói: "Nếu tiên sinh cảm thấy tôi đang uy hiếp ngài thì tôi cũng không còn cách nào khác."
"Tức là ngươi thừa nhận ngươi đang uy hiếp ta?"
Kim Phi khẽ gật đầu: "Đại Lưu, đập nát gian hàng này cho tai"
Dọc đường y nhìn thấy dân chúng bi thảm như vậy, trong người đang rất buồn bực, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận.
"Ngươi dám, ông chủ của ta là huyện lệnh đại nhân đấy!" Gã đàn ông trung niên nghe thấy thế thì vội vàng quăng cái
bảng hiệu của nhà họ Liêu ra lần nữa.
Sợ Kim Phi giả vờ nghe không hiểu, gã còn nói thẳng ra ông chủ là huyện lệnh.
"Với tư cách là huyện lệnh nhưng không làm chủ cho dân, mà lại ở đây, nhân lúc người khác cháy nhà hôi của!"
Kim Phi càng nghe càng tức, lạnh giọng quát: "Đại Lưu, đập cho tai"
"Rõ!"
Đại Lưu đáp, bước tới đạp đổ cái bàn gỗ duy nhất của gian hàng.
Gã đàn ông trung niên kia bình thường có lẽ đã quen với việc tác oai tác quái, thấy Đại Lưu dám làm thật thì cũng nổi giận, quay sang quát đám người tay chân của mình: "Các ngươi không thấy có kẻ đang gây chuyện à, còn đứng ngẩn đấy làm gì, đánh chúng cho tai"
"Quản sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411629/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.