Chương trước
Chương sau
"Đỉnh Thiên Khuê, mương Long Tu ở đâu?" Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông mặt mày mờ mịt.

Nhưng Trịnh Phương, Thiết Chùy và Tiếu Ngọc lại bồng nhiên đứng dậy củng lúc.

Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông không biết đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu đang ở đâu, nhưng ba người họ lại tất rõ.

Đỉnh Thiên Khuê tiếp giáp Hác Thủy Câu, mương Long Tu tiếp giáp Hắc Phong Lĩnh, đều là vùng đất trọng yếu không thể để thất thủ.

"Có bao nhiêu người?" Trịnh Phương hỏi.



"Xem trong tình báo đưa đến, hai bên đều có một trắm người!" A Cúc đáp.

"Rốt cuộc từ đâu ra nhiều thổ phi vậy chứ?", Đường Đông. Đông nghiến răng nói: "Đợi Phi ca dẫn binh quay lại, ta nhất định sẽ nói với huynh ấy, bảo huynh ấy phái Trương ca quét sạch hết đám thổ phỉ ở Tây Xuyên"

"Triều đình thu thuế càng ngày càng nặng, năm nay Tây Xuyên lại gặp phải thiên tai, bách tính sống không nối nữa, người vào rừng làm cướp nên cứ thế nhiều lên”





Thiết Chùy nói: "Trên đường ta từ kinh thành về đây, càng đi về phía Tây Xuyên, số người trong tay bọn buôn người quận thành càng nhiều hơn, giá tiền càng lúc càng rẻ, có khi năm sáu cân gạo kê đã có thể đổi được hai cô nương”

Đường Đông Đông nghe vậy thở dài, hỏi: "Đỉnh Thiên Khuê và mương Long Tu ở bên đó phải làm sao?"

"Bây giờ Thiết Ngưu chắc chản không trở về kịp, ta và Lão Trịnh chỉ đành đi đến đó."

Thiết Chùy bất lực nói. Mặc dù Kim Phi đang cố hết sức bồi dưỡng nhân tài chỉ huy, nhưng thời gian thành lập tiêu cục Trấn Viễn quá ngắn, lô hổng nhân tài lớn

Đặc biệt là chỉ huy cấp cao.

Người chỉ huy tiêu cục và nữ chưởng quầy thương hội lại không giống nhau

Nữ chưởng quầy đưa ra quyết định sai, nhiều nhất là bồi thường chút tiền

Còn chỉ huy tiêu cục nếu đưa ra quyết định sai, cái giá phải trả là mạng người

Cho nên lúc Kim Phi bố nhiệm nữ chưởng quầy rất mạnh đạn, còn lúc bổ nhiệm chỉ huy tiêu cục lại rất cẩn thận.

Vì nghĩ trong làng có ba người Trịnh Phương trấn giữ, không cần quá nhiều người chỉ huy, nên lần này xuất chính đến Tây Xuyên, Kim Phi dẫn theo hơn phân nửa chỉ huy trung cấp.

Thiết Ngưu lại dẫn theo một nhóm đi đến đỉnh Song Đà

Bây giờ trong làng Tây Hà, ngoại trừ hai tiếu đoàn trưởng là Trịnh Phương và Thiết Chùy, chỉ còn lại hai đại đội trưởng và hai trung đội trưởng

Mà hai đại đội trưởng đều bị thương nặng trong trận tiêu diệt thổ phỉ lần trước, một người cụt cắng chân bên trái, một người không còn chân bên phải, chỉ ở thể ở lại trông coi làng xóm, không thích hợp ở ngoài chiến trường nữa.

Cho nên tính tới tính lui, bây giờ người có thể phái đi nghênh chiến địch chỉ còn lại hai người Trịnh Phương và Thiết Chùy

"Hai người không được đi hết ra ngoài, nếu không thì ai trông coi làng?"

Đường Đông Đông tỏ ý phản đối

"Vậy cô nói đi bây giờ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi ngược: "Cũng không thể bảo Lão Đồng và Lão Phàn đi được. mà? Họ không có cách nào cưỡi ngựa, chẳng lẽ ngồi xe ngựa đi đánh giặc à?”

"Cái này... " Đường Đông Đông bị nghẹn họng.

"Đông Đông, đây là biện pháp duy nhất trước mắt rồi”

Quan Hạ Nhi luôn không nói gì, lúc này mới lên tiếng “Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người cứ yên tâm đi đi, trong làng có Đồng đại ca và Phàn đại ca, còn có ba vị trưởng làng và bọn ta, sẽ không sao đâu!"

Người không trải qua nhiều chuyện sẽ không trưởng thành

Tính cách Quan Hạ Nhi hướng nội, lúc ở nhà mẹ, chuyện gì cũng đều do cha và ca ca làm chủ.

Sau khi gả cho Kim Phi, cô lại không cần bận tâm điều gì, chỉ cần nghĩ đến việc làm gì cho Kim Phi vui vẻ là được.

Điều này làm cho Quan Hạ Nhi cực kỳ ÿ lại vào Kim Phi, gặp phải chuyện, ý nghĩ đầu tiên của cô là đi hỏi Kim Phi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.