Không cần Quan Hạ Nhi thúc giục, bản thân Đường Đông Đông cũng đã rất sốt ruột.
Cô ấy nhẹ nhàng võ võ Quan Hạ Nhị, ý bảo cô đừng cuống quá, đầu óc cũng nhanh chóng nghĩ đối sách.
Một lát sau mới mở miệng nói: “Chuyện đến nước này, chỉ có thể báo tiêu cục và thương hội rút về từ Quảng Nguyên về thôi!"
“Không còn cách nào khác sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Tạ Hỉ Quang chịu đựng lâu như vậy, nay lại đột nhiên làm khó dễ, ät hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù chúng ta nghĩ ra cách ứng phó qua được được kiếp nạn này thì vẫn sẽ bị nhằm vào như cũ thôi.”
Đường Đông Đông nói: “Hiện tại Phi ca không ở Kim Xuyên, chúng ta không thể đối nghịch với quận trưởng, nếu không người thiệt chỉ có thể là chúng ta, chỉ bằng trước hết cứ rút người về, chờ Phi ca trở về rồi bàn tiếp.”
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước trong thư tiên sinh cũng nói, bảo chúng ta cứ đặt an toàn là trên hết” Tiểu Ngọc tiếp lời: “Ta cảm thấy Đường xưởng trưởng nói thế, là biện pháp tốt nhất lúc này.”
“Vậy được rồi, cứ làm theo lời Đông Đông đi”
Quan Hạ Nhi thoáng do dự, hỏi: “Vậy chúng ta có thể để thương hội mở cửa hàng ở ngoài thành không? Như vậy thì nếu người dân trong thành muốn mua muối ăn, thanh lâu muốn mua xà phòng thơm, đều có thể ra ngoài thành mua”
“Đúng vậy, sao muội không nghĩ ra nhỉ?”
Đường Đông Đông sáng cả mã:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411548/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.