Đây là bức thư Trương Lương gửi đến từ Giang Nam, sau đó Nguyên Thái Vi phái người nhanh chóng ngồi thuyền đưa đến Đông Hải.
Ý trong thư đại khái là ở Giang Nam có cáo trạng về kinh doanh lương thực, tố cáo thương hội Kim Xuyên dùng bạo lực cướp đoạt, mua lương thực mà không trả tiền.
Dựa theo luật lệ của Đại Khang, dính dáng đến kiện tụng tài sản, quan phủ sẽ có quyền niêm phong.
Vì vậy, kho lương của Kim Phi ở Tây Xuyên hầu hết đều bị niêm phong.
Nói cách khác công sức làm việc mấy tháng của Kim Phi, hoàn toàn là uổng công vô ích.
Mà đối phương làm như vậy mục đích chủ yếu là ngăn cản Kim Phi mở kho xuất lương thực.
Như vậy, lương thực bọn họ tích trữ từ trước sẽ bán được với giá cao.
Trong thư Trương Lương nói, vì nhiệt độ đang càng ngày càng thấp, nên đợt rét lạnh ở Xuyên Thục ngày càng nghiêm trọng.
Mỗi ngày ở dốc Đại Mãng, dân chúng đi xin ăn nối liền không dứt, hơn nữa số lượng ngày càng tăng.
Lương thực ở dốc Đại Mãng cũng không ít, nhưng hiện giờ năm nghìn quân Trấn Tây cùng mấy chục nghìn dân tị nạn đang đi theo Trương Lương kiếm cơm, kho lương đã bị đóng, Trương Lương cũng không dám tuỳ tiện phát lương thực của quân Trấn Tây cho dân chúng.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói.
“Bọn chúng kiếm tiền băng cách bẩn thỉu như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”
Đường Tiểu Bắc đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411534/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.