Để cứu cô ấy, Kim Phi đã điều động binh lực, còn tự mình chạy từ Tây Xuyên đến Giang Nam.
Đường Tiểu Bắc cũng là người, các nhân viên hộ tống bị bắt cũng là người.
Huống hồ bây giờ còn có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đứng nhìn ở bên cạnh, cô ấy không có cách nào ngăn cản Kim Phi đi cứu người.
Đường Tiểu Bắc không thể nói, nhưng Nguyên Thái Vị thì có thể.
“Tiên sinh, ta biết ngài sốt ruột, nhưng ngài là chỗ dựa của cả tiêu cục và thương hội, tuyệt đối không thể kích động.”
Nguyên Thái Vi nói: “Nếu ngài tuỳ tiện đến biển, cũng... cũng trúng bãy của thủy tặc, vậy tiêu cục với thương hội phải làm sao bây giờ? Còn có hàng ngàn hàng vạn nhân viên, nữ công trông cậy vào ngài phải làm sao?”
Đường Tiểu Bắc không thể không tán thưởng nhìn Nguyên Thái Vi một cái, nói tiếp: “Tướng công, Thái Vi nói rất có lý, có thể cứu người, nhưng chàng không thể đi!”
“Đúng vậy tiên sinh, ngài không thể đi!”
Đại Lưu, Hàn Phong, đám người Hầu Tử cũng đều mở miệng khuyên can.
“Yên tâm đi, ta sẽ chỉ đến bờ biển, sẽ không ra biển, ta sẽ đợi ở doanh trại bên bờ.”
Kim Phi nói: “Làm vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, ta có thể tự quyết định, đỡ phải xin chỉ thị, làm lỡ thời cơ chiến đấu.”
Thật ra Kim Phi cũng biết lúc này không nên mạo hiểm.
Nhưng lần này rõ ràng là có người muốn nhắm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411483/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.