Chương trước
Chương sau
Đường Tiểu Bắc làm nũng, ôm cánh tay Bắc Thiên Tâm không chịu buông: “Ta không để tỷ đi đâu.”

Cách này rất hiệu quả khi dùng với Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng không hề có tác dụng với Bắc Thiên Tâm.

“Tiểu Bắc, ta biết muội đang nghĩ gì, tỉnh lại đi, vất vả lắm ta mới có được tự do, sẽ không bảo vệ thêm ai nữa.”

Bắc Thiên Tâm ấn nhẹ vào một điểm trên sườn Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc giống như bị điện giật, không tự chủ được buông tay ra.

“Kim tiên sinh, con ngựa này của ngài không tệ, tặng cho ta nhé!”

Bắc Thiên Tâm mỉm cười với Kim Phi rồi tung người bay lên lưng ngựa.

“Tỷ, tỷ đừng đi mài” Đường Tiểu Bắc ở phía sau gọi theo.



Bắc Thiên Tâm không hề quay đầu, vẫy tay chào rồi cưỡi ngựa chiến rời đi.

Đường Tiểu Bắc muốn đuổi theo nhưng bị Kim Phi giữ lại.

Bây giờ Kim Phi đã tin Bắc Thiên Tâm chỉ vô tình gặp Đường Tiểu Bắc trên đường.

Đáng tiếc, hai người lại chia tay lần nữa.

Sau khi trả lại ân tình cho Kim Phi, cô ấy thật sự không còn gì ràng buộc, hoàn toàn tự do.





Kim Phi có thể cảm nhận được, so với lần trước rời đi thì lần này Bắc Thiên Tâm thoải mái hơn nhiều.

Kim Phi cũng không biết cô ấy định làm gì tiếp theo, có thể sẽ đến phía Nam ngắm biển, sau đó tìm một nơi để ở ẩn.





Rất có thể đây là lần cuối bọn họ gặp mặt. Nhưng Kim Phi không hối hận.

Y thà để Bắc Thiên Tâm rời đi, cũng không muốn giữ một người không muốn ở lại ở bên mình.

Chỉ có thể nói hai người không có duyên phận.

“Tướng công cứ để Thiên Tầm tỷ đi vậy sao?”

Đường Tiểu Bắc vẫn không cam lòng.

“Cô ấy sẽ không đi theo chúng ta đâu”

Kim Phi Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Bắc Thiên Tầm, không biết nên nói thế nào: “Chúng ta chỉ có thể chúc cô ấy sống hạnh phúc.”

“Chỉ có thể như vậy thôi!”

Đường Tiểu Bắc tựa vào ngực Kim Phi thở dài.

Cho đến khi Bắc Thiên Tâm hoàn toàn biến mất Đường Tiểu Bắc mới kéo Kim Phi lên xe ngựa.

Đại Lưu hô một tiếng, đội ngựa tiếp tục lên đường.

Trên xe ngựa, Đường Tiểu Bắc đã lâu không được gặp Kim Phi giống như người không xương tựa vào trong lòng Kim Phi.

Cô ấy kể chuyện ở Giang Nam gặp được chuyện gì thú vị, ăn những món gì ngon... Dường như có kể thế nào cũng không hết chuyện.

Nói đến khi xe ngựa đến nơi, mới thỏa mãn dừng lại.

“Phu nhân, may quá người không sao!”

Nguyên Thái Vi đã đợi từ lâu, thấy Đường Tiểu Bắc vui vẻ xuống xe ngựa, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Đừng tưởng ta không sao, thì cô cũng không sao!"

Lúc này Đường Tiểu Bắc mới khôi phục dáng vẻ uy phong của chưởng quầy thương hội Kim Xuyên.

“Thái Vi biết sai, xin chịu mọi xử phạt!” Nguyên Thái Vi khom người nói.

“Chuyện xử phạt để trở về rồi nói, đã tìm được đám thủy †ặc tập kích chúng ta chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“ Vẫn chưa tìm ra” Nguyên Thái Vi lắc đầu.

Lúc đang nói, chợt nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống phi ngựa chạy như điên tới.

“Tiên sinh, chưởng quầy Thái Vi có tin tức từ phía đông!”

Nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chào hỏi Kim Phi và Nguyên Thái Vi.

Thấy Đường Tiểu Bắc thì hơi bất ngờ: “Tiểu Bắc phu nhân trở về khi nào thế?”

Đường Tiểu Bắc không trả lời mà hỏi: “Người nói phía Đông có tin tức, là tin tức gì?”

“A, đúng rồi!"

Nhân viên hộ tống vỗ đầu mình một cái, lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giấy.

Kim Phi nhận lấy tờ giấy, mở ra đọc. Đường Tiểu Bắc ngó đầu sang.

Nguyên Thái Vi cũng muốn làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Cô ấy chỉ có thể chờ Kim Phi đọc xong, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.