"Vậy ta làm mất hối phiếu chỉ biết từ lóng thì vẫn có thể lấy tiền ra sao?" Người đàn ông mập hỏi.
"Có thể” Kim Phi gật đầu: "Nhưng sẽ rắc rối hơn. Trước tiên ngươi phải báo cáo mất phiếu cho bọn ta, sau đó đợi hai tháng. Sau khi bọn ta đối chiếu kiểm tra sổ sách xong, là có lấy lại của ngươi."
"Vì sao?"
"Rất đơn giản, lỡ ngươi nói với ta hối phiếu của ngươi mất rồi, lúc đó ta lấy tiền cho ngươi nhưng cuối cùng hối phiếu của ngươi lại không mất, rồi ngươi lại phái người đến điểm ở kinh thành lấy thêm lần nữa, vậy chẳng lẽ ta phải đưa ngươi hai phần sao?" Kim Phi giải thích.
“Hai tháng thì cũng hơi lâu” Người đàn ông mập lộ ra vẻ bất mãn
"Huynh đệ, nếu ngân phiếu của ngươi bị mất, rồi ngươi chờ hai năm thì tiền của ngươi có quay lại không?" Kim Phi cười hỏi lại.
"Kim tiên sinh nói đúng lắm." Người đàn ông mập gật đầu.
Những thương nhân khác vốn không hài lòng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cũng tỏ ra rất hài lòng với phương pháp của Kim Phi.
Cái gọi là tiếng lóng là mật khẩu. Các tiền trang khác ở Đại Khang đều phát hành ngân phiếu để làm bằng chứng, bất kể là ai thì chỉ cần cầm ngân phiếu là có thể lấy tiền.
Điều này cũng tạo cơ hội cho thổ phi lợi dụng.
Phương pháp của Kim Phi đã giải quyết triệt để vấn đề này.
Chỉ có bản thân mình mới biết tiếng lóng nên hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411455/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.