Kim Phi giơ ngón tay cái lên: “Nếu tiên sinh đã tận lực tận trung cho nước mạnh mẽ như vậy, vậy ta viết sẽ một phong thư, đưa tiên sinh đi biên cương phía Bắc tham gia vào quân Thiết Lâm, bọn họ gần đây thường hay xảy ra mâu thuẫn với người Đảng Hạng, tiên sinh thấy ngày mai lên đường luôn, thế nào?”
"Cái này... sao có thể?”
Hà Mệnh Khâm nghe vậy nhất thời sắc mặt tái nhợt.
Vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nói như vậy, đâu thực sự dám ra chiến trường.
Cơ thể nhỏ con như ông ta, thật sự bị đưa vào quân Thiết Lâm thì e là ngay cả một tháng cũng không sống nổi.
Nhà ông ta còn có mấy thê thiếp xinh đẹp. nữa, cũng không muốn chết sớm như vậy.
"Sao không thể?” Kim Phi cười nhạt hỏi ngược lại.
"Phu tử nói con người nên mỗi người một việc, chức trách của người đọc sách là quản lý thiên hạ, đánh giặc là chuyện của quân sĩ!" Hà Mệnh Khâm cãi chày cãi cối.
"Ta khinh! Đánh giặc không phải việc của ông chẳng lẽ là chuyện của các cô nương à?”
Kim Phi phun ra một ngụm nước bọt: “Giao thiên hạ cho kẻ không phân biệt được thị phi như: ông quản lý chính là tai họa của bách tính! Ta thật không biết sao ông có thể thi đậu được cử nhân cơ chứ?”
"Ngươi... sao ngươi có thể mắng người?”
Hà Mệnh Khâm giận Kim Phi đến nỗi râu dựng hết cả lên.
Mấy người tri thức khác cũng khẽ cau mày.
Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411415/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.