"Kim Phi, ngươi bịa ra một câu chuyện không đứng đản, khoe khoang không kiêng nể, còn không biết xấu hổ hỏi bọn ta muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì hả?”
"Kim Phi, ngươi phải sửa câu chuyện này lại!"
"Trần Văn Viễn đâu, gọi hắn ra đây!"
Mấy thư sinh miệng nói không ngừng, chỉ tay về Kim Phi rồi ngừng lại phun nước bọt.
May măn là Kim Phi ở khoảng cách xa, nếu không thì chắc đã bị văng nước bọt khắp mặt.
Kim Phi cảm thấy đầu óc bị tiếng tranh cãi dội vào ù ù, giơ loa lên hét to: “Được rồi, từng người từng người nói!”
Nhưng mấy người thư sinh quá kích động, xung quanh cũng cực kỳ ồn ào, hoàn toàn không hề nghe Kim Phi nói.
Hoặc nghe thấy rồi cũng không dừng lại mà, tiếp tục nêu lên ý kiến của mình.
Kim Phi không còn cách nào đành chỉ tay về kệ gỗ ra hiệu, cùng lúc đó mấy nhân viên hộ tống tiến lên trước một bước.
Tiếng bước chân đều đặn, tiếng áo giáp đen cọ vào nhau tức khắc làm cho mấy thư sinh yên lặng trở lại.
"Các người la to như vậy, ai mà nghe rõ các người đang nói cái gì chứ?”
Kim Phi lại lần nữa giờ loa lên, nói: “Các. người phái ra một người đại diện!"
Mấy thư sinh ta nhìn ngươi, người nhìn ta cuối cùng đẩy ra một người thư sinh trung niên.
"Kim tiên sinh, tại hạ bất tài, là cử nhân năm Vĩnh An thứ mười chín, được các vị coi trọng, chọn tại hạ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411414/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.