Nhân viên hộ tống dẫn đường cũng vô cùng tự hào: “Đằng trước là lều của tiên sinh rồi, Trần công tử đợi một chút để ta đi vào thông báo!”
Kim Phi vừa mới xem xong hết bản thảo, nghe nói Trần Văn Viễn đã tới, bèn nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống dẫn người vào.
“Tiểu sinh Trần Văn Viễn, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Thanh Diên cô nương!”
Trần Văn Viễn khom người hành một lễ của thư sinh. “Bái kiến Trần công tử!”
Kim Phi cũng đáp lại một lễ, sau đó thuận tay kéo ghế lại cho Trần Văn Viễn: “Trần công tử mời ngồi.
“Không dám không dám!” Trần Văn Viễn sợ hãi, vội vàng nhận lấy cái ghế.
“Trần công tử không cần phải câu nệ, chúng ta đều là người trẻ tuổi, thoải mái chút mới tốt.”
Kim Phi thấy vậy, mỉm cười ấn Trần Văn Viễn ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi lấy bản thảo ở trên bàn.
Trần Văn Viễn lúc này mới lén quan sát Kim Phi. Cảm giác đầu tiên Kim Phi mang lại cho anh ta là sự trẻ tuổi.
Sau đó chính là một người vô cùng dễ gần.
“Câu chuyện mà công tử viết rất hay. Nhưng câu chuyện mà ta nhờ công tử viết, là để kể cho người dân nghe, vì vậy rất nhiều phân đoạn đối thoại cần phổ thông hơn một chút. Tốt nhất là bình thường chúng ta nói chuyện như thế nào thì cứ viết như thế ấy.”
Kim Phi lấy bản thảo ra, đi thẳng vào vấn đề.
Nói đến bản thảo, Trần Văn Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411405/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.