“Ta xem thử.”
Thanh Diên lại gần nhìn qua bản thảo, sau đó nói: “Cái này là do một công tử tên Trần Văn Viễn viết. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn. Viết rất hay, có thể thấy được hắn đã rất cố gắng viết.”
Kim Phi đáp: “Chỉ là có một vài chỗ cần sửa lại một chút”
Các thư sinh của Đại Khang đọc sách chủ yếu là để thi công danh. Vì vậy những thứ viết ra phần lớn đều là đang nịnh hót triều đình, từ ngữ hoa mỹ mà cố chấp.
Nếu không phải do Kim Phi đã từng hẹn hò với một cô gái học văn học cổ điển, chuyên nghiên cứu về các tác phẩm văn ngôn thì không chắc đã có thể đọc hiểu được.
Chứ đừng nói đến những người dân đến ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Xem đến tận bây giờ, chỉ có câu chuyện mà Trần Văn Viễn viết ra là nghiêng về tiếng phổ thông nhiều hơn. Mà cô gái anh †a thích lại là một cô gái lầu xanh, bản thân anh ta cũng không có cố chấp về cái quan niệm trong sạch đó. Cũng xem như không hẹn mà hợp với mục tiêu của Kim Phi.
Cộng thêm mong muốn kiếm tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, chính vì vậy Trần Văn Viễn đã rất cố gắng mà viết, câu chuyện cũng rất sinh động.
“Trần công tử quả thực rất giỏi viết truyện...”
Thanh Diên nhận ra Kim Phi đã nhìn trúng bản thảo của Trần Văn Viễn rồi, bèn kể chuyện về Trần Văn Viễn và Tiểu Liên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411404/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.