“Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!”
Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”
“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho. †a làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.
“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”
Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."
Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào. cùng tú bà.
Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.
“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"
Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên”
"Hóa ra là Trần công tử!"
Thanh Diên vội vàng thi lễ.
Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.
Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có. chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không năm ở thơ ca, mà là viết truyện.
Đáng tiếc ở Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411400/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.