Lúc này cửa thành đã đóng, Bắc Thiên Tầm trèo tường vào một cái sân.
Tòa nhà của người nhà này rất lớn, sau đó chắc là xuống dốc, hậu viện có rất nhiều phòng trống, nhưng không ai quản lí.
Lúc trước cô ấy ta ẩn nấp ở đây, hơn mười ngày, chủ nhân cũng không phát hiện.
Bây giờ quay về lần nữa, phát hiện mọi thứ vẫn như lúc mình rời đi.
Đến giếng gánh hai xô nước, cũng không thổi, cứ tắm nước lạnh như vậy một lượt, sau đó mặc quần áo Kim Phi đưa cho.
Lấy mấy cái bánh bao đã nát ở lu nước vỡ góc tường ra, cũng kệ nó có phải hỏng rồi không, cứ uống nước lạnh nuốt vào bụng.
Mãi cho tới khi nằm trên giường, Bắc Thiên Tâm vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ trong tối nay như đang nằm mơ.
Nam nhân thần bí kia, vội vàng xuất hiện, chỉ nói với mình mấy câu, đã thả mình đi...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Trên đời này thật sự có người không muốn gì à? Bắc Thiên Tâm không nghĩ rõ được.
Nhưng cô ấy ta thật sự quá mệt mỏi, nghĩ một lát, đã ngủ mất.
Cửa thành, Đại Lưu cảm ơn binh lính hỗ trợ mở cửa thành, sau đó cưỡi ngựa đuổi theo Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài nợ Khánh đại nhân một ân lớn như vậy, thật sự cứ thả cô ấy đi thế à?”
Đại Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411393/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.