Trương Lương từng làm thân vệ của Khánh Hoài, nên theo bản năng anh ta hơi kính sợ với người nhà họ Khánh.
Không chờ Khánh Hâm Nghiêu chủ động hành lễ, đã hơi khom người nói: “Trương Lương bái kiến Khánh đại nhân!”
“Tráng sĩ không cần đa lễ!”
Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng nâng Trương Lương dậy, vẻ mặt bội phục nói: “Trên đường ta tới đây, nhìn thấy cả quãng đường ở phía bắc toàn thi thể, còn tò mò sao lại thế này, thì ra là tráng sĩ làm việc, bội phục!”
Được anh họ của Khánh Hoài khen ngợi, trong lòng Trương Lương rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Đầu nhờ áo giáp tốt của tiên sinh!”
Cửu công chúa phát hiện Khánh Mộ Lam còn muốn giới thiệu Đại Lưu, tiến lên:
“Được rồi, Đan Châu vẫn chưa chết đâu, chờ đánh giặc xong hãy nói mấy lời khách sáo này, bây giờ mọi người đều biết nhau rồi, nên thương lượng một chút đi, làm sao nhanh chóng bắt được Đan Châu”.
Mấy người Kim Phi nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng.
Cửu công chúa nói đúng, mặc dù Đan Châu đã bị đánh đuổi, nhưng doanh trại vẫn còn đó, gã cũng còn không ít người.
Trận chiến này đã kết thúc, nhưng chiến tranh thì chưa.
Cơ thể Kim Phi và Cửu công chúa đều không thoải mái, bọn họ cũng không xuống núi, bảo người bưng mấy tảng đá tới, ngồi xuống quanh tảng đá.
Lúc này Khánh Hâm Nghiêu mới phát hiện sự bất thường của Kim Phi và Cửu công chúa, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411326/chuong-836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.