Còn biết tự đúc kết kinh nghiệm từ thất bại.
Mà Kim Phi lúc này mới phát hiện, Khánh Mộ Lam chẳng những hào sảng, mà còn có mặt tinh tế như vậy.
“Đúng rồi ca ca, chẳng phải huynh nói răng muốn gặp tiên sinh sao? Lại đây!”
Khánh Mộ Lam phát hiện bầu không khí có phần không đúng, bèn chỉ vào Kim Phi chuyển đề tài: “Ngài ấy chính là Kim tiên sinh đấy! Nếu không phải nhờ tiên sinh dẫn nhân viên hộ tống tới đây giúp đỡ, còn mang cả vũ khí mới tới nữa, thì hôm nay chúng ta đã thua rồi!”
“Tiên sinh từ xa tới đây chi viện, Khánh Hâm Nghiêu không có gì báo đáp, nhưng sẽ mãi mãi ghi nhớ ở trong lòng. Sau này có việc gì cần ta giúp đỡ, tiên sinh cứ việc nói ra!”
Khánh Hâm Nghiêu quay người nhìn Kim Phi, ôm quyền, hành một lễ của võ tướng.
“Khánh đại nhân khách khí rồi. Tiểu sinh cũng là con dân của Đại Khang, chống lại kẻ thù xâm lược là nghĩa vụ phải làm!”
Kim Phi khách khí đáp lại theo một lễ của thư sinh.
Thật ra y rất muốn nói, ngươi không phải không có gì báo đáp. Cho ta quyền bán muối ở Xuyên Thục là được.
Nhưng cái này cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi.
Biết người biết mặt không biết lòng. Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu nhìn qua khá là chính trực phóng khoáng, thậm chí còn có phần chất phác.
Nhưng nếu thực sự là như vậy thì làm sao anh ta có thể ngồi vững ở vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411325/chuong-835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.