“Lương huynh, sao huynh lại về sớm vậy?”
Kim Phi đặt một chân lên tảng đá, đúng lúc nhìn thấy Trương Lương.
“Bọn ta mới đi được nửa đường thì lính trinh thám phát hiện có hai nghìn người từ phía Đông kéo tới muốn đánh lén chúng ta, ta nghĩ đó hẳn là quân Thổ Phiên đang phong tỏa cửa thành Bắc, phía Nam cũng có ba nghìn người đang kéo tới...”
Trương Lương nói qua một lượt về tình hình chiến sự tối hôm qua, cuối cùng nói: “Sau đó ở bên dốc Đại Mãng phát ra báo động tối cao, ta và các huynh đệ thương lượng với nhau, mở đường máu trở về”.
“Các huynh bị năm nghìn người vây đánh sao?” Kim Phi giật mình: “Các huynh đệ thương vong thế nào?”
Ở dốc Đại Mãng có năm trăm nhân viên hộ tống ở lại phòng thủ, tử vong hơn nửa, người sống sót cũng bị thương không nhẹ.
Số người còn có thể chiến đấu được chưa tới một trăm người.
Nếu như chiến đội áo giáp đen bị thương vong nghiêm trọng, Kim Phi sẽ đau lòng chết mất.
“Có tổng cộng là sáu mươi sáu nhân viên hộ tống bao gồm cả nam lẫn nữ bỏ mạng, bởi vì nóng lòng muốn về nên ta đã tìm tạm một chỗ để chôn thi thể”.
Trương Lương nói tiếp: “Còn có mấy binh lính nữ bị thương, chỉ là không phải vết thương nguy hiểm gì, nghỉ ngơi điều dưỡng một hồi là ổn rồi”.
“Vất vả rồi!" Kim Phi đứng dậy, vỗ vai Trương Lương.
Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa cũng nhìn Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411322/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.