“1%,”
Kim Phi hơi thất vọng. Nhưng ngay sau đó cảm thấy thoải mái.
Dù một phần có hơn ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Ít nhất có thể giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt của tiêu cục.
Sau khi suy nghĩ, gật đầu nói: “Được!”
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lo lắng Kim Phi sẽ tức giận. Nếu vì chuyện này mà để lại khoảng cách trong lòng
hai người, thì thật đáng tiếc.
“Điện hạ, chậm trễ sợ sẽ phát sinh biến cố, Lão Hàn từng nói với người dân, bảo bọn họ sau khi dắt ngựa ra ngoài sẽ tập hợp tại mương Lão Quát ở phía Bắc, ta nghĩ chúng ta có thể hành động rồi”.
Kim Phi nói: “Lần này dân chúng bị doạ sợ, ngộ nhỡ bọn họ không đợi được người, dắt ngựa rời đi, muốn tìm
từng người sẽ tốn rất nhiều công sức!”
“Tiên sinh nói có lý!”
Cửu công chúa gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, lại quay về.
Cô ấy lúng túng xoa mũi, khẽ nói: “Vũ Dương có việc, muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ..”.
Kim Phi sửng sốt trong giây lát, lập tức đoán được là chuyện gì.
Nhưng hiếm khi thấy Cửu công chúa hành động như một cô bé như vậy, trong lòng Kim Phi nổi lên ý trêu đùa, cố ý hỏi: “Mời điện hạ nói!"
“Chính là...
Cửu công chúa do dự mấy lần, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Vũ Dương muốn mượn tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411292/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.