Chờ sau khi bách tính đều rời khỏi thì trại ngựa của Đan Châu gần như trống rỗng.
Chín mươi chín phần trăm ngựa chiến đã bị người dân dắt đi.
“Lão Hàn, ngươi làm rất tốt!”
Kim Phi vui vẻ xoa xoa tay.
Y đoán Hàn Phong nói như vậy có lẽ đã có được một đám ngựa chiến, chỉ là không dám nghĩ rằng Hàn Phong lại chơi lớn như vậy.
Đan Châu đã dẫn theo mười nghìn ky binh đến Đại Khang, cho dù chỉ thu được một nửa, thậm chí chỉ một phần mười đã có thể giải quyết hoàn toàn tình trạng thiếu ngựa.
“Tiên sinh không trách ta tự làm chủ là được”.
Hàn Phong cười mộc mạc.
“Lần này ngươi lập công lớn, ta thưởng còn không kịp sao lại trách ngươi được?”
Kim Phi hỏi: “Ngươi tập hợp bách tính ở đâu?”
“Ta đã nói với họ sau khi trốn thoát hãy đi đến mương Lão Quát ở phía bắc”. Hàn Phong trả lời.
"Được rồi, ngươi nhanh đi xử lý vết thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho tai"
Kim Phi đẩy Hàn Phong vào lều vải.
Sau khi Kim Phi đi ra lều vải đã suy nghĩ một lát rồi đi về phía của Cửu công chúa.
Khánh Hoài đường đường là Hầu gia, sau lưng còn có nhà họ Khánh ủng hộ cũng không giữ nổi ngựa chiến bị tịch thu chứ đừng nói đến chỉ là một Nam tước như y.
Nếu trong tay y có mấy ngàn con ngựa chiến, cuối cùng mang đến không phải là tài phú mà ngược lại có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411291/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.