“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.
Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.
Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.
Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.
Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hẳn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.
Hản phải tiếp tục sống.
Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.
“Chu tiên sinh, ngài đã ăn no chưa?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.
Chu Du Đạt không nhận lấy, hoài nghi nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Có thể tiên sinh không biết ta, nhưng ta lại biết tiên sinh đấy”. Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ta là Hàn Phong. Là người của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn”.
“Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn sao?” Chu Du Đạt càng hoài nghỉ.
“Chính là vị Kim tiên sinh đã viết câu “tư thế kiêu hùng ba ngàn dặm, một đao rét lạnh mười sáu châu' đấy”. Hàn Phong lần nữa giải thích.
“Ồ, thì ra là Kim tiên sinh của Quảng Nguyên!” Chu Du Đạt bừng tỉnh.
Khoảng thời gian trước, phủ Tây Xuyên cũng đã xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411248/chuong-758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.