Nói rồi Đường Phi lấy một bức thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.
“Thư của tiên sinh ư?”
Lạc Lan hơi ngạc nhiên.
Bình thường đều là Đường Tiểu Bắc viết cho cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được thư của Kim Phi.
“Thư của tiên sinh…”
Tim Lạc Lan đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh kiểm tra phong thư, sau đó mở phong thư ra.
Điều khiến cô ấy thất vọng là vừa nhìn thấy chữ viết, vẫn là thư do Đường Tiểu Bắc viết.
Là một chưởng quầy đủ tư cách, Lạc Lan nhanh chóng đè ép những suy nghĩ lộn xộn kia xuống, mở thư ra.
Đọc được một nửa, vẻ mặt cô ấy ngày càng nghiêm trọng.
Cất thư đi, một hồi lâu sau tâm trạng của Lạc Lan vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Tiên sinh có thể làm ra Thủy Ngọc thật sao?”
Lạc Lan nhìn Đường Phi, hơi run rẩy hỏi.
Đường Phi không trả lời mà mở cái bọc mang theo bên mình, cẩn thận lấy một cái hộp gỗ ra đưa cho Lạc Lan.
“Đây là đồ tiên sinh nhờ ta đưa cho cô”.
Lạc Lan đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiểm tra con dấu thư không có vấn đề, sau đó mới mở ra.
Dưới đáy hộp gỗ là một tấm ván dày có khoét hai hàng lỗ nhỏ, mỗi lỗ nhỏ chứa một viên châu thủy tinh, hạt lớn thì bằng quả óc chó, hạt nhỏ chỉ bằng hạt lạc, có đến tận mấy màu.
“Tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411197/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.