Đây là do mẹ hắn yêu cầu, mỗi lần nhìn thấy Kim Phi đều phải hành lễ.
Lúc đầu Kim Phi vẫn không quen, sau đó yêu cầu mấy lần nhưng Mãn Thương vẫn cứ thế nên y cũng đành mặc kệ.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, ta muốn dẫn… À phải rồi, cô tên là gì?”, Kim Phi nhìn nữ nhân công.
“Thưa tiên sinh, ta tên là Vạn Vũ Hồng”, nữ nhân công đáp.
“Tên hay lắm”, Kim Phi khen ngợi, sau đó nói: “Ta muốn dẫn Vạn Vũ Hồng đến núi Thiết Quán một chuyến”.
“Được”, Mãn Thương cúi người xuống đáp.
“À phải rồi, ở xưởng còn những người có hoàn cảnh như cô, tỷ tỷ ở làng Tây Hà, còn đệ thì ở núi Thiết Quán không?”, Kim Phi hỏi.
“Theo ta biết chắc là không còn”, Vạn Vũ Hồng đáp.
“Vậy vất vả cho hai người quá rồi”.
“Không vất vả gì cả, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn lúc ở quận thành rất nhiều”.
“Dù nói thế nào, để hai tỷ đệ các cô chia cách nhau là không nên”.
Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Sau này nếu gặp tình huống tương tự thì phải đón đứa trẻ đến làng Tây Hà luôn”.
“Vâng”, Mãn Thương đáp.
“Chúng ta đi thôi”, Kim Phi dẫn Vạn Vũ Hồng ra khỏi xưởng: “Phải rồi, cô biết cưỡi ngựa không?”
“Trước đây trong nhà từng nuôi hai con ngựa, ta không biết cưỡi lắm nhưng đi đường bình thường thì vẫn ổn”, Vạn Vũ Hồng đáp.
“Vậy ta không bảo người chuẩn bị xe ngựa nữa, chúng ta cưỡi ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411170/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.