“Núi Thiết Quán?”
Kim Phi cẩn thận đánh giá nữ nhân công: “Năm nay đệ đệ của cô bao nhiêu tuổi?”
Hiện giờ nữ nhân công ở làng Tây Hà quả thật quá nhiều, đến giờ giao ban, trong làng khắp nơi đều có các cô nương.
Mặc dù xưởng luyện sắt không có nhiều người như xưởng dệt nhưng từ sau khi chuyển sang sản xuất dây chuyền, đã không còn quản lý nghiêm khắc như vậy nữa.
Mãn Thương lại tuyển thêm vài học viên, Kim Phi cũng không nhận ra hết.
Bây giờ nữ nhân công nói đến núi Thiết Quán, Kim Phi cũng có chút ấn tượng.
Lúc đầu xưởng luyện sắt chỉ có y và Mãn Thương, bận rộn không hết việc nên bèn chọn vài người làm từ núi Thiết Quán đến giúp.
Nữ nhân công này hình như là một trong số đó.
Núi Thiết Quán là căn cứ sản xuất xà phòng của làng Tây Hà, các nữ nhân công trong đó ngoài những người bị thổ phỉ bắt giữ thì là người hầu lúc trước được Kim Phi mua về từ quận thành.
Lúc đó không nhẫn tâm nhìn thấy đứa trẻ bị bán đi, Kim Phi bèn thuận tiện mua hết đám trẻ đó.
Thế nên trẻ con trên núi Thiết Quán đều ngang tuổi nhau.
“Năm nay đệ đệ ta tám tuổi rồi”, nữ nhân công đáp.
“Tám tuổi…”
Kim Phi hơi thất vọng.
Y còn muốn nhận đồ đệ nhưng đối phương mới tám tuổi, nhận thế nào được?
Không thể cứ suốt ngày bảo một đứa nhóc ở mãi trong xưởng luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411169/chuong-679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.