Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.
Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.
Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ anh ta hiểu ra.
Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!
Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.
Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?
Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.
Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.
Thế nhưng lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411038/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.