Phát hiện gần đây có tình hình bất thường đều có thể tới phủ quận trưởng báo cáo, bên đó có người chuyên ghi chép vào sổ, nếu như cuối cùng chứng minh tin tức ai cung cấp hữu dụng thì sẽ có thể tới phủ quận trưởng lĩnh tiền thưởng!”
Thật ra phủ binh này cũng không biết chữ, thế nhưng lệnh treo thưởng rất đơn giản, chỉ có vài câu như vậy, hắn đã ghi nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
“Cái gì, treo thưởng một nghìn lượng để tìm người?”
“Ngươi không nghe quân gia nói sao, phải dẫn người qua đó mới có một nghìn lượng, cung cấp thông tin, phải là thông tin hữu dụng thì chỉ có ba trăm lượng thôi!”
“Chỉ có ba trăm lượng? Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy, ngươi đã từng thấy ba trăm lượng bạc rồi sao?”
“Chưa thấy, số bạc lớn nhất mà đời này ta từng được sờ vào là năm lượng”.
“Vì Tiểu Bắc cô nương, Kim tiên sinh đúng là không ngại tốn tiền!”
“Ngươi chưa từng nghe nói sao, Kim tiên sinh không chỉ viết bài thơ Sừ Hoà Nhật năm đó mà còn từng viết chữ tặng cho Tiểu Bắc cô nương nữa đấy, gọi cái gì mà Nhất Tiếu Thiên Kim Thiểu”.
“Lần này thật sự phải tiêu tốn cả nghìn lượng bạc để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi”.
“Ngươi hiểu cái gì, đây là giai thoại!”
“Đừng nói thêm gì nữa, hôm nay không đi làm, đi tìm Tiểu Bắc cô nương thôi!”
…
Chưa nói đối với người dân bình thường, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410779/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.