Dù sao cũng rất nhiều người có tiền, trong nhà nuôi không ít gia nô, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ.
Một khi nhà họ Chu bị dồn ép đến bước đường cùng, cựu binh chính là lá chắn mà Kim Phi dùng để áp chế nhà họ Chu.
Nhưng Quảng Nguyên lại lớn hơn huyện phủ Kim Xuyên, đa số các cựu binh đều là lần đầu đến đây, bảo họ tìm người chắc chắn là không được, ngay cả đường đi ra sao cũng không quen thuộc thì có khả năng bị lạc trước khi tìm được Đường Tiểu Bắc rồi.
Không có manh mối, dù y có kéo người cả làng Tây Hà đến Quảng Nguyên cũng vô dụng.
Không làm tổn hại đến kẻ địch như đấm một cú thật mạnh vào không khí, ngược lại có khả năng còn làm mình bị thương.
“Tiên sinh, ta bảo A Mai đi thông báo cho tất cả tai mắt ở Quảng Nguyên, bảo họ đi tìm Tiểu Bắc”.
Thấy dáng vẻ sầu muộn của Kim Phi, Khánh Mộ Lam đề nghị.
“Chỉ như thế cũng không đủ”, Kim Phi lắc đầu: “Vẫn phải huy động lực lượng quần chúng”.
“Huy động lực lượng quần chúng?”, Khánh Mộ Lam khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“A Mai, bảo người đi viết thông cáo, treo thưởng cho ai có manh mối vẻ Tiểu Bắc và người đeo mặt nạ, nếu manh mối của ai cung cấp có thể giúp chúng ta tìm được Tiểu Bắc thì thưởng ba trăm lượng. Nếu đưa Tiểu Bắc về an toàn thì thưởng một ngàn lượng”.
Kim Phi đứng dậy nói.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410778/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.