*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn bốn mươi cựu binh của núi Thiết Quán, núi Miêu Miêu được Trương Lương giao cho Trịnh Phương.
Còn lại là đội cận vệ của Kim Phi, giao cho trưởng đội cận vệ Thiết Chuỳ, ngay cả hỏi Trương Lương cũng chẳng thiết.
Chỉ có lúc Kim Phi cần người, Trương Lương mới tập hợp cựu binh, bình thường mọi người đều tự phụ trách địa bàn của bản thân.
Như vậy Trương Lương cũng không quá mệt, năng lực của Trịnh Phương, Thiết Ngưu, Thiết Chuỳ cũng được rèn luyện và bộc lộ.
Đương nhiên, làm như vậy cũng có mặt hại, ví dụ như thời gian lâu rồi, Trịnh Phương vì quá tự do mà cũng có khả năng sẽ nảy sinh những ý định khác.
Thế nhưng nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ, nếu như đã quyết định sử dụng Trịnh Phương thì nên cho đối phương đủ sự tín nhiệm, nếu không thì việc gì cũng cần Kim Phi đích thân đi làm, vừa mệt chết mà lại chẳng thể lớn mạnh.
Bận rộn trong xưởng chế luyện cả một buổi chiều, tới lúc Kim Phi ra khỏi xưởng chế luyện thì trời đã tối.
“Tướng công, chàng định để cho mấy cô gái đó ở cùng với xác chết một đêm thật sao?”
Lúc ăn cơm, Quan Hạ Nhi liếc nhìn ra bên ngoài: “Trời đã tối rồi, chắc là họ sẽ sợ hãi lắm nhỉ?”
“Đây là công việc sau này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410667/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.