Chương trước
Chương sau
Sau khi quay về từ sau núi, Kim Phi đến xưởng dệt. Dạo gần đây y đều dồn toàn bộ sức lực vào xưởng luyện sắt, xưởng dệt gần như đều giao cho Đường Đông Đông.

Lần này Lưu Thiết gặp nạn nên đã ảnh hưởng rất lớn đến xưởng dệt, Kim Phi phải sang đó xem thử.

Vừa bước vào đã gặp được Đường Đông Đông.

“Kim Phi, huynh đi đâu thế, ta đi mấy vòng cũng không tìm được huynh”.

“Lúc nãy ra sau núi một chuyến”.

“Ta nghe nói Thiết Tử huynh gặp phải bọn cướp, thế nào rồi?”

Đường Đông Đông lo lắng hỏi.

“Chân của Hổ Tử bị bọn cướp đánh gãy nên ở lại huyện phủ khám, những người khác vẫn ổn”.

Kim Phi nói: “Nhưng xe đẩy của chúng ta bị bọn cướp lấy sạch, ngay cả sợi gai cũng bị mất, tạm thời không thể đi huyện phủ nữa, vật tư bên cô còn dùng được bao lâu?”

“Nếu sản xuất bình thường thì sợi đay trong kho chỉ đủ dùng cho ba ngày”, Đường Đông Đông đáp.

Nhà máy dệt luôn được bổ sung liên tục các guồng quay tơ mới, tích đến giờ đã được hơn hai trăm chiếc, số công nhân dệt, hậu cần và thợ phụ cộng lại đã lên đến hơn năm trăm người.

Phụ nữ làng Tây Hà và làng Quan Gia có thể làm công cơ bản đều đi làm ở nhà máy dệt.



Giữa hai làng có một con đường nhỏ, trước đây rất ít người đi lại, cỏ mọc um tùm.

Nhưng bây giờ đã bị công nhân làng Quan Gia mỗi ngày đi làm giãm lên.

Mỗi buổi sáng và chiều tối đều có thể thấy công nhân đi thành từng nhóm, xếp thành từng hàng cười nói đi ngang qua con đường nhỏ này.

Nhiều công nhân như thế, nguyên liệu dệt cần cho. mỗi ngày đều phải đến mấy xe.

“Vậy lương thực thì sao, còn bao nhiêu lượng dự trữ?”

“Nếu chỉ tiêu bình thường thì vẫn đủ cho hai tháng”. “Đã tính luôn bên công trường và lò gạch rồi chứ?” “Đã tính luôn rồi”.

“Vậy thì được”.





Lúc này Kim Phi mới thở phào.

Sau khi biết tin bọn cướp ở núi Thiết Quán đến tung hoành ở Đồng Sơn, Kim Phi đã yêu cầu mỗi lần trở về đoàn người đưa hàng đều cố gắng đem nhiều lương thực.

Đây cũng là nguyên nhân sợi đay có thể duy trì được. sáu ngày.

Trong tay có lương thực thì không cần hoảng loạn.

Hai tháng đủ để y đọ sức với bọn cướp.

Kim Phi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cô về nói với mọi người ăn tối xong đừng vội về nhà, ta có việc muốn nói”.

“Chuyện gì thế?”, Đường Đông Đông đột nhiên có linh cảm không lành.

“Từ đầu từ ngày mai tạm thời đình công”. Kim Phi thở dài nói.

Bây giờ xưởng dệt do Đường Đông Đông phụ trách, quyết định đình công đúng là phải nói trước với cô ấy.

“Đình công?”, Đường Đông Đông ngạc nhiên: “Kim Phi, bên phía bọn cướp nói thế nào, đưa ra điều kiện gì sao?”

“Ừ, mỗi tháng nộp một trăm lộ phí”.

“Một trăm..", Đường Đông Đông nói: “Mặc dù không ít nhưng cũng không đến nỗi đình công chứ? Hơn nữa có thể nghĩ cách nói chuyện với bọn cướp”.

Với lợi nhuận hiện tại của xưởng dệt, mỗi tháng vẫn có thể chỉ ra một trăm.

“Không thương lượng được”, Kim Phi lắc đầu.

“Tại sao?”, Đường Đông Đông hỏi: “Trước đây cha ta làm ăn ở phủ Tây Xuyên, mấy lần bị bọn cướp ngăn lại giữa đường đều có thể đàm phán mà”.

“Những người cha cô gặp đều là mấy tên cướp muốn cướp của quan, người qua lại nhiều đã trở thành quy tắc cố định rồi.

Nhưng núi Thiết Quán thì lại khác, chúng chỉ nhắm vào chúng ta, sẽ không dễ dàng thỏa mãn, lúc đầu khi chiếm được Đồng Sơn, lần đầu chỉ lấy một hai đồng bạc, sau đó dần dần tăng lên hai mươi, ba mươi, năm mươi.

Chúng sẽ thăm dò giới hạn cuối cùng của chúng ta, tháng này một trăm hai, tháng sau chúng sẽ tăng lên hai trăm hai, ba trăm hai, cứ thế đến khi chúng ta không gánh nổi nữa”.

“Thế Kim Phi huynh định làm thế nào?”

“Tạm thời chưa nghĩ ra cách, dù sao sợi đay trong kho cũng không còn nhiều, trước tiên cứ đình công xem Sao”.

Mặc dù Trương Bổ Đầu là người của Khánh Hoài, hơn nữa còn là quân nhân giải ngũ của Thiết Lâm Quân nhưng Kim Phi vẫn không dám tin tưởng lời của hắn.

Người mà Khánh Mộ Lam phái đi thăm dò tin tức vẫn chưa về, Kim Phi cũng lười nói chuyện sư gia Chu với Đường Đông Đông.

“Vậy được, ta đi thông báo cho mọi người”.

Đường Đông Đông bất lực nói.

Mỗi bữa sáng và tối đều là lúc nhà ăn xưởng dệt đông đúc nhất, vì lúc này công nhân ca ngày và ca đêm đều tụ tập lại ở đây dùng bữa.

Chạng vạng hôm nay người làm ca ngày ăn xong cơm tối vẫn chưa tan làm về nhà, người ca đêm cũng chưa đến nhà xưởng làm việc.

Mấy người ở lò gạch và công trường cũng ở lại đây.

Vì họ đều nhận được thông báo Kim Phi có việc cần thông báo.

“Lần trước tập hợp là để phát xà phòng, lần này không phải lại phát đồ gì đó chứ?”

“Ta nghe Vân Phương tỷ nói, dạo gần đây Hiểu Nhu cứ làm xà phòng ở nhà, sắp chất đầy nhà rồi, có lẽ vẫn là phát xà phòng đó”.

“Xà phòng nhà ta sắp dùng hết vốn dĩ muốn tìm Hiểu Nhu mua một cái mới, bây giờ thì không cần nữa”.

“Các ngươi bớt mơ mộng đi, ta hỏi Kim Phi rồi, Kim Phi nói lần này phát xà phòng cho mọi người để mọi người trải nghiệm một chút, sau này muốn dùng nữa thì mua”. “Bao nhiêu một miếng?”

“Hai quan tiền một miếng, lớn gấp đôi cái lần trước. được phát”.

“Vậy thì ổn, không đắt, tiền công một ngày của tướng công ta vẫn đủ mua”.

“Không phát đồ thì Kim Phi bảo chúng ta tập hợp ở đây làm gì nhỉ?”

“Đừng nói nữa, đứng vào hàng đi, Kim Phi sắp đến rồi".

Thấy Kim Phi dẫn theo Đường Đông Đông đi vào từ cửa lớn, mấy người phụ nữ đều tự giác xếp vào hàng theo nhà xưởng và ca làm của mình.

Lần này đám công nhân nam đã bị Kim Phi trách mắng vì việc xếp hàng này rồi, lần này vẫn còn nhớ bài học trước đó nên động tác đứng vào hàng nhanh hơn công nhân nữ. Đến lúc Kim Phi đi đến băng ghế dài, mọi người đã đứng vào hàng thẳng tắp.

Tiếc là Kim Phi lại không khen ngợi họ khiến họ hơi thất vọng, cứ như thể không nhìn thấy biểu hiện của họ vậy.

Kim Phi hắng giọng, cả nhà ăn lập tức trở nên im ắng.

Mọi người đều nhìn Kim Phi bằng ánh mắt mong đợi.

Họ cứ nghĩ trong nhà xưởng lại sắp phát đồ gì cho mình.

Nhưng ngay sau đó lời Kim Phi nói lại khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

“Thật không may khi nói với mọi người một tin tức không tốt".

Kim Phi từ tốn nói: “Bắt đầu từ ngày mai, xưởng dệt, lò gạch, công trường đều tạm thời đình công, mọi người không cần đến làm việc”.

Dù sao cũng là phụ nữ nông thôn dân dã, mặc dù dạo gần đây đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi có vài người ở bên dưới thì thầm với nhau.

Nhưng Kim Phi vừa dứt lời, nhà ăn bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.

Sau đó lập tức bùng nổ như đổ một bát nước vào trong chảo dầu nóng.

“Kim Phi, chẳng phải còn đang ổn định sao, tại sao lại ngưng hoạt động?”

“Nhà bọn ta vừa được có cơm ăn, đình công thì lại phải bấm bụng tiết kiệm rồi”.

“Đúng thế Kim Phi, ngươi thương hại bọn ta đi, đừng đuổi bọn ta đi”.

“Tam Gẩu Tử, lúc chiều ta đã nói với ngươi rồi, Kim Phi và trưởng làng đều ở công trường, bảo ngươi đừng lười biếng, tan làm rồi hãng đi nhưng ngươi cứ nhất quyết muốn đi, bây giờ thì hay rồi, chắc chắn Kim Phi tức. giận nên mới đuổi chúng ta đi”.

“Ta không lười biếng, ta không nhịn được nữa mới †an làm mà... Kim Phi, ta sai rồi, huynh cho ta một cơ hội nữa đi”.

Dù là người trong làng không biết chữ, chưa nhìn thấy nhiều thế sự ở đời, họ cũng có thể nhìn ra được. làng Tây Hồ bây giờ đã thay đổi, ngày tháng sau này cũng ngày càng tốt hơn.

Mọi người đều nghĩ cuộc sống có lối thoát.

Nhưng lời Kim Phi nói lại cắt đứt hy vọng của họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.