Đi được nửa đường, quả nhiên trời nổi gió, mưa lớn. Ta mở dù ra che. Phong Nguyệt Đường là y quán. Còn nơi ta ở thì ở sâu trong rừng trúc.
Trên đường về ta đi qua Nguyệt Quang Hải, nhìn thấy bóng dáng một nam tử vận y phục trắng, thắt lưng cột màu đỏ. Nằm bất tỉnh bên bờ Nguyệt Quang Hải. Ta hiếu kì cầm chắc chiếc dù đi đến.
Trên người hắn y phục dính đầy bùn đất, có một vết thương do kiếm đâm xuyên qua bả vai vẫn còn chảy máu. Ta nhìn mặt hắn kinh ngạc:
- Đường Tịch ?
Ta dùng linh lực thăm dò thử cơ thể hắn, không có một chút tiên căn. Hoàn toàn là người phàm, nhưng vì sao hắn lại giống Đường Tịch như vậy ?
Ta kiểm tra hắn vẫn còn thở. Nếu không kịp thời cầm máu, sớm muộn hắn cũng chết do mất máu quá nhiều.
Ta tạo kết giới chắn mưa, đỡ thiếu niên đó dậy, một tay ôm eo hắn, một tay cầm dù che bay về rừng trúc.
Sáng hôm sau, người đó ho khan mấy tiếng rồi tỉnh lại. Hắn khó nhọc ngồi dậy, thấy vết thương đã được băng bó, tìm xung quanh liền không thấy kiếm đâu. Hắn thở dài một hơi
" Mất rồi thì thôi vậy"
Hắn chính là người đứng đầu võ lâm, Võ Lâm Minh Chủ Thương Khuynh. Hôm qua đại chiến với Huyễn Cửu Tư trên biển không thể phân thắng bại do hắn bị người ta hạ độc. Cuối cùng hắn và Huyễn Cửu Tư đều rơi xuống Nguyệt Quang Hải.
Hắn nhìn căn nhà tranh đơn sơ giản dị, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869939/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.